Bởi vì là lần đầu tiên uống rượu đế, lại còn uống nhanh nữa, khi ly thứ ba vào bụng, cô liền bị ho sặc sụa.
Tô Bạch đặt tay lên lưng cô ấy, sau đó vỗ vỗ.
"Không sao chứ?" Tô Bạch hỏi.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Là không có chuyện gì, chỉ là đầu có hơi choáng mà thôi.
Trước đây cô chưa từng uống nhiều rượu đế như thế, bản thân cô ấy cũng không thích uống rượu, lần đầu tiên uống nhiều như vậy không choáng mới là lạ.
Lần đầu tiên Tô Bạch uống rượu đế, uống ly đầu tiên thôi hắn đã thấy choáng rồi.
Cũng nhờ sau này uống càng ngày càng nhiều, mới không có bị một ly đã choáng đi.
"Hừm, nếu như thấy khó chịu, cậu nói với tớ bất kỳ lúc nào cũng được." Tô Bạch nói.
Một lát sau, người phục vụ bưng món ăn lên, mọi người đều bắt đầu dùng bữa.
Lúc ăn cơm, Tô Bạch không có uống nhiều rượu, bởi vì hắn cảm thấy lúc này Khương Hàn Tô có chút không bình thường.
Không biết có phải là vì uống rượu say hay không, cô ấy ngồi bên cạnh Tô Bạch và vẫn luôn nắm tay Tô Bạch, hơn nữa còn rất thân mật dựa nửa người vào hắn.
Tô Bạch chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy khuôn mặt cô ấy còn đỏ bừng hơn cả lúc hôn lưỡi, cô bé này hoàn toàn uống say rồi.
Không thể trách được, ly thủy tinh trong tiệm cơm không nhỏ, người bình thường uống ba ly đã thấy choáng váng, huống chi cô ấy là một người chưa từng uống rượu bao giờ.
Cô ấy uống say, tự nhiên Tô Bạch không thể uống say, nếu cả hai người đều say vậy thì hoàn toàn xong rồi
Vì thế, Tô Bạch từ chối toàn bộ những lời mời rượu của những người bạn học trong bữa tiệc.
"Tô Bạch, ăn cái này đi, cái này ăn ngon." Khương Hàn Tô gắp một món ăn khi phát hiện ăn rất ngon, cô liền gắp vào chén cho Tô Bạch.
Sau khi Tô Bạch ăn vào trong miệng thì thấy nó rất ngon.
Nhìn thấy Tô Bạch ăn món ăn cô gắp đến, Khương Hàn Tô cười hì hì đưa tay sờ sờ mặt của hắn.
"Hì hì, thật ngoan." Cô cười nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Bạch ca, hai người các cậu làm hòa rồi sao?" Hứa Lâm hỏi.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, cười nói: "Lúc trước chỉ là một chút mâu thuẫn, giờ bình thường rồi."
Khương Hàn Tô nửa nằm trong lồng ngực của hắn, Tô Bạch sợ cô ấy ngã chổng vó, chỉ có thể dùng tay ôm cô ấy.
Sau đó, Tô Bạch liền cảm giác Khương Hàn Tô hôn lên khuôn mặt mình một cái.
Thế là, tất cả mọi người đang ăn ở đây đều trúng phải làn sóng cơm chó.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác không còn hỏi han gì nữa, một cảnh này ai mà tin được bọn họ chia tay cơ chứ.
Hơn nữa, đem Tô Bạch và Khương Hàn Tô để cùng một chỗ so sánh, bọn họ càng kinh ngạc chính là trạng thái Khương Hàn Tô lúc này.
Xưa nay bọn họ không hề nghĩ tới, một cô gái thanh thuần xinh đẹp thế này, dĩ nhiên lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Trước đây bọn họ cảm thấy, nếu Khương Hàn Tô thật sự có bạn trai, chắc hẳn sẽ mang nét hồn nhiên.
Nào có giống như bây giờ, trước mặt mọi người hôn người khác!
Để nói đến chua xót, có không ít người ở đây chua xót, không chỉ có Hứa Lâm và những nam sinh này thôi.
Trước đây, thành tích Tô Bạch không tốt, chỉ được mã ngoài lớn lên đẹp trai, nhưng hiện tại Tô Bạch thi đậu vào trường trung học số một ở Bạc Thành, lại còn đẹp trai như vậy khiến cho rất nhiều người đều bắt đầu đố kị với Khương Hàn Tô đã tìm được một người bạn trai tốt đến thế. Họp lớp mà, so sánh lẫn nhau là chắc chắn, đã vậy Khương Hàn Tô còn thể hiện tình cảm với một người đẹp trai ở trước mặt mọi người.
Nói chuyện phiếm, nói một chút chuyện thú vị phát sinh nửa năm qua, bữa trưa này xem như kết thúc.
Thật ra, sau khi ăn cơm xong, hẳn là còn có hạng mục đi hát KTV, chỉ là Nhạc Hân lúc này đã không còn cảm thấy hứng thú.
Nhạc Hân không nói, tự nhiên không ai nhắc đến.
So với việc đi tới KTV, Hứa Lâm và những nam sinh này càng hi vọng có thể đi đến quán net ngồi năm máy chơi.
Bây giờ, Liên Minh Huyền Thoại đã "hot" khắp cả nước, chỉ cần là học sinh còn đang đi học thì có rất ít người không chơi trò chơi này.
Liên Minh Huyền Thoại cũng nhờ vào một nhóm người chơi đông đảo như hiện nay, đã góp phần vào sự phát triển của các giải đấu Liên Minh Huyền Thoại.
"Bạch ca, chúng ta chuẩn bị đi quán net chơi game, cậu và lớp trưởng đi không?" Trương Tường hỏi.
Hắn cũng chỉ là mang ý thăm dò, với trạng thái say rượu của Khương Hàn Tô bây giờ, khẳng định là không có cách nào đi được.
"Các cậu đi đi, bọn tớ không đi." Tô Bạch cười nói: "Lần này vội vàng, chờ lần sau tụ tập, chúng ta phải chơi cùng nhau cho thật đã."
"Ừm." Mấy người gật gật đầu và cùng đi tới quán net Thời Đại.
Bọn họ đi rồi, Tô Bạch nói với Khương Hàn Tô: "Cậu ngồi ở đây một lúc, tớ đi ra ngoài một chút, sẽ trở về nhanh thôi."
"Cậu đi ra ngoài làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ đi tìm Nhạc Hân, có một số việc tớ cần phải nói với cậu ấy." Tô Bạch nói.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu không thể một mình ở cùng Nhạc Hân được, tớ sẽ ghen."
"Nếu cậu thật sự muốn đi, cậu có thể mang tớ đi cùng" Khương Hàn Tô ôm cổ hắn nói.
Đây chính là sự khác nhau giữa người uống rượu say và không uống rượu say, nếu như không uống rượu say, Khương Hàn Tô nhất định sẽ không nói ra câu nói này.
Mặc dù trong lòng cô ấy ghen, cũng sẽ nghe lời mà ừ một tiếng, sau đó nói cậu đi đi.
Nhưng sau khi Khương Hàn Tô uống rượu say, cô ấy trở thành một người thẳng tính, Tô Bạch chưa từng nhìn thấy qua?
Tô Bạch suy nghĩ một chút, nếu để lại một mình cô ấy ở đây sau khi cô ấy say rượu, Tô Bạch cũng không yên lòng. Hơn nữa, dù có mang cô ấy theo chẳng sao cả.
"Được, cậu nói sao tớ nghe vậy." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô ấy cười nói.
"A, anh Tô Bạch là tốt nhất." Cô giống như là một cô bé vui vẻ và hôn một cái lên mặt Tô Bạch.
Tô Bạch lau lau nước bọt trên mặt hắn và mỉm cười.
Bởi vì có cồn, Khương Hàn Tô bây giờ biến thành một người vô lo vô nghĩ, cô ấy không cần suy nghĩ quá nhiều và làm theo trái tim mách bảo.
Thật tốt!
Có câu nói suy nghĩ trước khi hành động, một người được gọi là có lý trí là vì họ có thể che giấu đi những suy nghĩ chân thật nhất vào trong lòng. Nhưng khi có cồn, nó khiến đại não người đó không phân biệt được, làm cho người đó tạm thời mất đi lý trí, cái này cũng là lý do vì sao những người say rượu thường nói ra những lời chân thật nhất.
Tô Bạch ôm cô lấy từ trên ghế lên, sau đó ôm cô ấy ra khỏi phòng.
Nhạc Hân đang trả tiền, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi ra ngoài quán cơm đợi cô ấy một lúc.
Không lâu sau, Nhạc Hân bước ra khỏi quán ăn sau khi trả tiền xong.
"Nhạc Hân, tớ có vài lời muốn nói với cậu." Tô Bạch nói.
Khóe miệng Nhạc Hân hiện lên vẻ cay đắng, cô ấy liếc mắt nhìn Tô Bạch bên cạnh Khương Hàn Tô, sau đó nói: "Tô Bạch, cậu đừng nói gì hết, tớ hiểu."
Cô đã biết đáp án rồi, Tô Bạch và Khương Hàn Tô không chia tay, cho nên cô không thể theo đuổi Tô Bạch được.
Nói xong, Nhạc Hân liền che dù rời đi.
Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Tô Bạch xoay người lại.
Hắn nhìn đồng hồ, hiện tại mới một giờ, còn khoảng hai tiếng nữa thì cả nhà dì út mới đi.
Tô Bạch hỏi mới biết, cả nhà dì út phải đến ba giờ chiều mới quay trở về.
Nhưng Khương Hàn Tô đã nói cho mẹ cô ấy biết về chuyện này rồi. Vì thế, có về trễ một chút chẳng sao cả.
"Còn hai tiếng nữa, tớ nên đưa cậu đi đâu chơi đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ muốn đi KTV." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Khó thấy được Khương Hàn Tô chủ động đề nghị, Tô Bạch trực tiếp đồng ý ngay.