"Cậu đến ban 1, tớ có thể đem vị trí lớp trưởng tặng cho cậu, tớ không muốn làm lớp trưởng." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ không có hứng thú, tớ vẫn cảm thấy ở ban bảy là thoải mái nhất." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, có chút không vui rồi.
"Cậu dễ nổi giận đến như vậy à? Được rồi, đùa cậu thôi, sau khi quay trở lại trường học tớ bảo đảm tớ sẽ học tập thật chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày lên ban 1." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nắm tay của cô ấy, phát hiện bàn tay của cô ấy có nhiều chỗ đều bị đông cứng.
Ngay sau đó, Tô Bạch lại dùng tay sờ sờ mặt của cô ấy, phát hiện khuôn mặt của cô ấy chưa có xuất hiện hiện tượng đông cứng, và nếu cô ấy tiếp tục bị đông cứng thì nhất định sẽ bị tróc.
Tô Bạch đi vào nhà lấy kem dưỡng ấm và đổ lên tay, sau đó là thoa lên tay và khuôn mặt của Khương Hàn Tô.
"Có thấy thoải mái hơn chút nào không?" Tô Bạch hỏi.
"Có." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Một chai kem dưỡng ẩm không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là bây giờ cô ấy không có đi học mà là ở nhà, Tô Bạch không thể tặng cho cô ấy được.
Bởi vì nếu như chuyện này bị Lâm Trân phát hiện ra thì rất là phiền toái.
Nhưng lúc này có sự xuất hiện của dì út, Tô Bạch không thể tặng được, nhưng nhờ dì út tặng thì có thể được!
Lấy danh nghĩa dì út đem tặng, Lâm Trân chỉ có thể cảm kích, sẽ không suy nghĩ nhiều.
Tô Bạch nghĩ tới đây liền gọi điện thoại cho Tô Sắc, nhờ dì mua chai kem dưỡng ẩm Đại Bảo mang về.
Hiện tại còn ở nhà, trước hết cứ dùng như thế đi, chờ sau khi quay trở về trường học, Tô Bạch lại đưa cho cô ấy đồ tốt hơn.
Tô Bạch phát hiện, thích một người, thì ra có thể vì cô ấy lo lắng nhiều chuyện đến vậy.
Sau khi gọi điện thoại xong, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngẩng đầu nhìn hắn, buồn cười hỏi: "Cậu nhìn tớ làm gì?"
"Đây là mua cho tớ sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Trừ cậu ra, còn có ai có thể khiến tớ quan tâm nhiều đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Tớ có thể không cần nó được không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vì sao?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ, lần trước thiếu nợ tiền cậu, tớ vẫn chưa trả hết." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Cậu thiếu nợ tớ chưa trả khi nào? Có việc này sao?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Có." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
Tô Bạch thở dài, nói: "Nếu cậu trả hết toàn bộ, da thịt trên người cậu làm sao tớ sờ đây? Trước đó mới vừa nuôi cậu mập lên không ít, khá lắm, mấy tháng nay, cậu lại gầy đi giống như lúc ban đầu rồi. Nếu cậu còn gầy như vậy, tớ không muốn ôm cậu nữa, ôm bộ xương để làm gì?"
Mấy tháng này, Khương Hàn Tô giảm rõ rệt, nó thật sự giống như hình ảnh lần đầu tiên Tô Bạch gặp được cô ấy khi vừa mới trọng sinh.
Vì trả lại tiền, cô gái này chịu không ít khổ sở.
Mùa đông của người khác đều đem bản thân mình quấn chặt, đồ cô ấy mặc không chỉ có đơn bạc, mà quần áo còn là đồ được mặc từ rất nhiều năm trước.
Ít nhất là cái áo bông trên người cô ấy, Tô Bạch từng nhìn thấy nó ở năm lớp 7 rồi.
"Cần phải trả." Khương Hàn Tô rất cố chấp nói.
"Được thôi." Đối với việc này, Tô Bạch không thắng cô ấy được, nếu đã thắng không được, Tô Bạch cũng sẽ không uổng phí miệng lưỡi.
"Nhưng không cần phải vội vàng trả tớ ngay. Tương lai cậu kiếm được tiền, 10,20 ngàn đồng cậu cứ trả bao nhiêu cũng được, hiện tại cậu không có tiền, có một số việc tớ nên giúp vẫn phải giúp, nếu như nói trước đây không có cái gọi là mượn cớ, vậy bây giờ cậu đã là bạn gái của tớ rồi đúng không?" Tô Bạch nói: "Đừng nói cậu còn chưa đồng ý, nếu đến bây giờ cậu còn chưa đồng ý, lấy đại cái cớ qua loa trước mặt tớ, tớ sẽ tức giận."
"Ngày hôm qua tớ đồng ý rồi, nhưng tớ không thể nhận được." Khương Hàn Tô nói.
"Sao lại không được? Làm bạn trai của cậu, giúp cậu mua chai kem dưỡng ẩm thì sao cơ chứ? Cậu đừng suy nghĩ nhiều, nếu như tớ không giúp cậu mua cái này, về sau tay hoặc mặt của cậu bị bong tróc vì cái lạnh thì sao đây. Người đau lòng chính là tớ, dù tớ là người cảm thấy không thoải mái chút nào? Cho nên tớ mua cho cậu những thứ này, không phải vì để cho cậu thoải mái, mà là vì để cho tớ thoải mái." Tô Bạch vì để cho cô ấy nhận lấy, đúng là hao tổn đầu óc.
Suy nghĩ của cô gái này quá cố chấp đi, tương lai kết hôn và sống chung với nhau, cần phải phân chia rạch ròi đến như vậy sao?
"Gia đình nhà tớ có rất ít người thân, sau khi cậu đi, tớ cũng sẽ không đi ra ngoài nữa, tớ sẽ ở nhà đọc sách viết chữ và sẽ không bị đông cứng." Khương Hàn Tô nói.
Cô ấy thật vất vả mới trả lại một phần nợ cho Tô Bạch, hiện tại thiếu không phải là quá nhiều. Khương Hàn Tô cảm thấy giành thêm tiền thưởng mấy lần thi đua nữa là có thể trả hết toàn bộ số tiền cho Tô Bạch.
Đến lúc đó, khi cô trả hết số tiền cho hắn xong, cô có thể yêu đương với hắn một cách trong sáng.
Khương Hàn Tô không muốn tình cảm giữa hai người chịu ảnh hưởng bởi những thứ như tiền bạc, cô muốn tình cảm giữa hai người thật sự trong sáng.
Không cần biết Tô Bạch nghĩ như thế nào, trong suy nghĩ của Khương Hàn Tô, chỉ có đem tiền trả hết cho hắn, tình cảm giữa hai người mới đầy đủ sự thuần khiết.
Hơn nữa, cũng chỉ có trả hết số tiền đang thiếu cho Tô Bạch, quan hệ giữa hai người bọn họ mới có thể được xem là yêu đương bình đẳng.
Bằng không, Khương Hàn Tô lấy thân phận con nợ yêu đương với chủ nợ, như vậy là không bình đẳng.
"Vậy thì như thế này đi, cứ dựa theo cách làm trước kia của cậu, cậu đưa tớ một đồng, tớ đem chai kem dưỡng ẩm kia bán cho cậu, được chứ?" Tô Bạch nhớ tới chuyện trước đây Khương Hàn Tô trả một đồng mua khăn quàng cổ và găng tay từ hắn. Hắn cảm thấy cái biện pháp này vẫn là rất tốt, một đồng tiền bán cho cô ấy, cũng không yêu cầu cô ấy trả lại tiền, mà còn bán rẻ cho cô ấy nữa.
"Không được." Trước sự ngạc nhiên của Tô Bạch, lúc này Khương Hàn Tô lại lắc lắc đầu.
"Vì sao? Trước đây không phải là cậu từng làm như vậy sao?" Tô Bạch hỏi.
"Khi đó, tớ còn chưa có thích cậu, cho nên có thể làm như vậy, nhưng hiện tại biết rõ cậu sẽ chịu thiệt khi làm như vậy, tớ nhất định không đồng ý." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Sao cậu nói nhiều đến vậy? Mua thì tớ cũng mua cho cậu rồi, cậu cứ cầm lấy là được mà, sao bây giờ cái gì cậu cũng không nghe cơ chứ?" Tô Bạch cau mày nói.
Tô Bạch không định nói lời nhỏ nhẹ để đi khuyên cô ấy nữa, bởi vì nó quá vô dụng với cô ấy.
Quả nhiên, Tô Bạch vừa giận, Khương Hàn Tô liền không phản bác nữa rồi.
Tô Bạch đưa tay ra và ôm cô ấy vào trong lòng.
"So với mấy tháng trước, nhìn cậu nhẹ cân bao nhiêu? Cũng chỉ có trên khuôn mặt này vẫn còn có da có thịt. Nếu đến cả khuôn mặt của cậu cũng bị bong tróc vì lạnh, sau này tớ biết véo chỗ nào đây? Cũng không thể cởi giày của cậu và véo lên chân cậu khi mùa đông đến được?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô trợn to hai mắt, nói: "Không, không thể cởi giầy của tớ, cũng không thể véo chân tớ được."
"Vậy cậu nên chăm sóc da mặt của cậu thật tốt đi, mỗi sáng sớm phải bôi kem dưỡng ẩm đúng giờ. Nếu tớ không véo được khuôn mặt của cậu, vậy tớ cũng chỉ có thể bình phẩm từ đầu đến đôi bàn chân của cậu thôi." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch còn cách giầy nặn nặn bản chân của cô ấy.
Chân cô ấy rất nhỏ, nếu như có thể lập tức nắm trong tay thưởng thức là ngon rồi.
Khương Hàn Tô ê a một tiếng, khuôn mặt đỏ chót từ trong lòng Tô Bạch giãy giụa ra.
"Đừng ôm tớ nữa, nếu bị một người nào đó nhìn thấy thì không tốt đâu. Khi nào cậu mua kem dưỡng ẩm, tở sẽ thoa." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng nhỏ giọng nói.
"Cậu không sao chứ?" Tô Bạch cười nói.
Ai, Tô Bạch thở dài một tiếng.
Có chút đáng tiếc!
Nếu như Khương Hàn Tô giãy giụa thêm một lúc nữa, bản thân mình còn có thể xoa bóp bản chân của cô ấy nhiều hơn rồi.
Mặc dù là cách một lớp giầy, nhưng cũng có thể giải tỏa sự ngứa ngáy trong lòng mình mà!