Ban đầu là chuẩn bị cho Tô Bạch xem mắt hôm nay, cái mặt già này đều bán đi rồi, thật vất vả để người ta đến đây một chuyến, hắn không chọn trúng thì thôi, cuối cùng lại đánh chủ ý lên con gái mình.
Ở chỗ này của Lâm Trân, kẻ nào ảnh hưởng đến chuyện học tập của con gái bà, bà có thể liều mạng với kẻ đó.
Nếu không phải là vì Tô Bạch là cháu trai Tô Sắc, Lâm Trân chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cho hắn đi như vậy.
Tuy Lâm Trân tức giận vô cùng, nhưng cũng không có lo lắng quá mức.
Khương Hàn Tô từng nhận thương đau từ lần trước, hẳn là sẽ không tiếp tục đi thích người khác.
Dù Tô Bạch có theo đuổi, cũng chỉ là uổng phí thời gian.
Lâm Trân sợ chính là Tô Bạch bám chặt lấy, ảnh hưởng đến việc học của Khương Hàn Tô.
Nhưng có giáo viên ở trong trường học, thành tích học tập của con bé lại tốt như vậy, Tô Bạch dám làm như thế, tự nhiên sẽ có giáo viên đi xử lý.
Hơn nữa, ở nhà có bà, Lâm Trân tự nhiên không cảm thấy lo lắng.
Thở dài, Lâm Trân không biết Tô Sắc có biết chuyện này hay không.
Nếu như Tô Sắc giúp Tô Bạch đến nói với bà, đó mới là chuyện khiến bà thật sự đau đầu nhất.
Cái này cũng là chuyện khiến bà buồn bực nhất bây giờ.
Đồng ý chắc chắn là không đồng ý, nhưng không đồng ý tự nhiên sẽ xuất hiện ngăn cách.
Bà và Lý Văn mười mấy năm không gặp nhau, vì chuyện này mà xảy ra ngăn cách nên sau này rất khó nhìn mặt nhau thêm lần nữa.
Nhưng Tô Sắc, không được!
Bên này, Khương Hàn Tô mang theo mấy món đồ tặng đi không bao lâu, liền nhìn thấy Tô Bạch cách đó không xa đứng dưới tán cây chờ cô.
Từ vị trí này đến nhà Tô Sắc còn một quãng đường nữa, Tô Sắc không thể nhìn thấy được.
Tô Bạch đi tới nhận lấy quà từ trong tay cô, cười nói: "Không sai, biểu hiện rất tốt."
"Tớ lại lừa dối mẹ tớ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Bạch, rất nghiêm túc nói: "Tô Bạch, nếu sau này cậu bỏ rơi tớ, tớ sẽ, tớ sẽ giết cậu."
Tô Bạch cười lắc lắc đầu, nói: "Coi như sau này tớ có bỏ rơi cậu, cậu cũng sẽ không làm như thế, cậu chỉ có thể lén lút một mình một người chạy đi tự liếm láp vết thương."
"Hàn Tô, so với cậu, tớ càng hiểu rõ cậu hơn." Tô Bạch nói.
"Nhìn cậu giống như là một người rất kiên định và cứng đầu, nhưng nội tâm thật ra rất yếu đuối." Tô Bạch nói.
Nếu không, kiếp trước cô ấy làm sao có khả năng nhảy lầu.
Khương Hàn Tô bên ngoài mạnh mẽ, nhưng cô ấy chỉ như một con nhím đang tự bảo vệ mình thôi.
Không có người nào đi vào nội tâm của cô ấy còn tốt, một khi có người đi vào nội tâm của cô ấy, cô ấy sẽ rất yếu đuối, rất yếu đuối.
"Vậy tớ đi tự sát, khiến cậu hổ thẹn một đời." Khương Hàn Tô nói.
"Lúc này mới giống chuyện cậu có thể làm." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô trợn to hai mắt, oan ức nói: "Cậu, cậu thật sự muốn để tớ đi chết!"
"Sao cậu ngốc đến vậy?" Tô Bạch cười nói.
"Cậu lại bắt nạt tớ." Khương Hàn Tô chu miệng nói.
Trên con đường nhỏ yên tĩnh, ngoại trừ hai bên ruộng lúa mạch bát ngát thì không có lấy một bóng người nào.
Tô Bạch đem giầy dính bùn đất vẩy vẩy, sau đó cười nói: "Tô Bạch bắt nạt Khương Hàn Tô, không phải chuyện đương nhiên sao?"
"Bởi vì người con trai chỉ khi thích một người con gái, họ mới bắt nạt cô ấy!" Tô Bạch nói.
Nếu như không thích, đến cả việc liếc nhìn thôi đã cảm thấy phiền phức rồi.
Buổi trưa tuyết tan, nước bùn trên con đường nhỏ lại nhiều hơn không ít, gần như đi một phút thì phải lắc giày một lần.
Chỉ là sức lực Tô Bạch lớn, dễ dàng lắc bớt bùn đất.
Sức lực Khương Hàn Tô rất nhỏ, lắc nhiều lần cũng không thể đem bùn đất dính trên giày lắc xuống được.
Ở giữa mỗi mẫu ruộng đất đều có một tảng đá phân chia ranh giới, nhằm xác định đất ruộng thuộc về ai.
"Dùng tảng đá cạo cạo bùn dính trên giày đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, mượn tảng đá đem bùn dính trên giày cạo sạch.
Sau khi quay về nhà dì út, Tô Bạch phát hiện trong nhà cũng không có ai.
Hắn đem quà đặt xuống trong phòng, sau đó nằm trên ghế sa lông nghỉ ngơi một lúc.
Mang vác nặng cả một đoạn đường, thực sự là quá mệt mỏi.
"Tớ phải đi về rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đừng, còn một việc nữa." Tô Bạch nói.
Hắn cùng Lâm Trân chia bài, lúc này cũng phải cùng Tô Sắc ngả bài.
Để Lâm Trân chấp nhận hắn, còn cần phải mượn sức mạnh từ Tô Sắc.
"Này, tớ có thể uống chút nước được không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
Đi một chặng đường, rồi lắc bùn một đoạn đường, cô rất mệt.
"Không được." Tô Bạch lắc lắc đầu.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói gì thêm.
Tô Bạch đứng dậy dùng ấm nước nóng rót một chén nước nóng, sau đó cầm một bình sữa bò.
Hắn đem sữa bò bỏ vào trong chén nước nóng, chờ sữa bò nóng lên thì đưa cho cô ấy.
"Nước không có, nhưng có cái này." Tô Bạch cười nói.
"Không cần cái này, nước nóng là được rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Nước nóng không có." Tô Bạch nhíu nhíu mày, nói: "Nếu như không muốn uống sữa tươi, vậy cậu uống nước lạnh đi. Trong vại nước lạnh rất nhiều, không đủ còn có thể lấy nước từ trong bồn nước, cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Nước lạnh nhà dì Tô quá lạnh, uống vào sẽ bị đau bụng." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Này, nếu nước không lạnh là cậu vẫn uống đúng không?" Tô Bạch tức giận đem ống hút cắm vào trong sữa, sau đó đưa cho cô ấy, nói: "Trong đống quà tặng tớ mua vừa mới mang về kia, bên trong cũng có sữa bò. Những thứ đồ này tớ mua cho dì út, tớ đưa dì út một thùng sữa bò, từ chỗ dì cầm lấy một bình, cậu uống của tớ là được."
"Nếu như ngay cả sữa bò của tớ cậu cũng không muốn uống, vậy chúng ta nên chia tay tốt hơn, làm người yêu của nhau thực sự chẳng có chút gì thú vị, đưa cậu uống chai nước cũng phải phân chia rõ ràng như vậy." Tô Bạch có chút tức giận nói.
Cô gái này, có thời điểm quá để tâm đến những chuyện vụn vặt.
"Tớ, tớ uống." Khương Hàn Tô cầm sữa bò tới.
Nhưng bởi vì sữa bò vẫn còn đang nóng, Khương Hàn Tô bỗng nhiên hút một ngụm lớn và trực tiếp nóng rát đầu lưỡi.
"Ưm, nóng quá!" Khương Hàn Tô bị nóng thè đầu lưỡi của mình ra, sau đó dùng tay nhỏ phẩy phẩy.
Chỉ là, cô ấy vừa mới uống một ngụm lớn sữa bò, khi cái lưỡi thè ra, Tô Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng phía trên dính một ít sữa bò.
"Nóng sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ, rất nóng." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Tớ thử xem." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô đem sữa bò đưa cho hắn, sau đó nói: "Rất nóng, đừng uống nhiều trong một hơi! Không thì cậu sẽ bị nóng đầu lưỡi đấy."
Nhưng Tô Bạch không có cầm lấy sữa bò cô ấy đưa, mà là ôm đầu của cô ấy và cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô.
Muốn biết nóng hay không, thử xem nhiệt độ trên đầu lưỡi cô ấy là tự nhiên biết thôi.