Tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, tuyết đã ngừng rơi.
Nhưng trong sân đã phủ đầy tuyết.
Tô Bạch đẩy cửa phòng khách ra, vừa đi được hai bước, hắn ngay lập tức quay trở về phòng.
Hắn chỉ mặc có một chiếc áo len ra ngoài, mà gió lạnh bên ngoài đang thổi ào ào, chỉ với một chiếc áo len đó không thể nào ngăn cản gió lạnh được.
Thông thường vào thời gian này, Khương Hàn Tô đã tỉnh dậy rồi.
Nhưng có lẽ là tối hôm qua cô ấy ngủ rất ngon, cho nên mới ngủ một lèo đến bây giờ chưa tỉnh dậy.
Tô Bạch mặc một lớp áo bông dày vào, sau đó đi lên tuyết đọng trên mặt đất vào nhà bếp.
Hắn nấu một nồi nước nóng, đánh răng rửa mặt, rồi Tô Bạch rời khỏi nhà.
Trời lạnh như thế này, Tô Bạch không muốn nấu cơm.
Dù sao ở bên ngoài ngõ có bán bữa sáng nên mua một vài món để ăn là được.
Rời khỏi nhà, Tô Bạch chà xát tay, hắn vẫn quá coi thường nhiệt độ ngoài trời vào buổi sáng.
Hẳn mang găng tay rồi, mang khăn quàng cổ rồi.
Nhưng chỉ mới đi ra khỏi nhà được vài bước, Tô Bạch lập tức quay trở về nhà, bản thân hắn không làm được.
Hắn cho hai tay vào trong túi bông, rồi đội mũ lên, nhắm mắt đi về phía trước.
Gió Bắc gào thét thổi tới như tiếng còi rồi đột ngột dừng lại khi chạm vào người hắn, ngày hôm nay quá lạnh đi!
Mùa đông lạnh nhất không phải thời điểm tuyết rơi, mà là sau khi tuyết ngừng rơi và bao phủ toàn bộ thành phố.
Đi ra ngõ, Tô Bạch mua chút bánh bao cùng sữa đậu nành, rồi vội vàng quay về.
Khi Tô Bạch trở về, Khương Hàn Tô đã dậy đánh răng rửa mặt được một lúc.
"Dậy rồi à? Vừa hay tớ không cần gọi cậu, bữa sáng tớ mua rồi, mau mau ăn khi còn nóng." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhìn bàn tay đỏ bừng của Tô Bạch khi đặt thức ăn xuống, cô liền đi tới.
Khương Hàn Tô nắm chặt tay của hắn và cảm giác được trên đó rất lạnh, nói: "Nói cho tớ biết đi, vì sao cậu đi ra ngoài mà không chịu mang găng tay vào?"
"Hơn nữa, trong nhà còn đồ ăn, cậu không cần đi ra ngoài mua đồ trong thời tiết lạnh giá này." Khương Hàn Tô nói.
"Trời đang lạnh như thế này, nấu cơm ăn làm gì?" Tô Bạch nói.
"Cậu có thể đợi tớ tỉnh dậy, tớ nấu cùng nhau ăn." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười, dùng tay nặn nặn mặt của cô, cười nói: "Chính là không muốn để cậu nấu, sợ cậu lạnh, sợ cậu bị đông."
Khương Hàn Tô ngẩn người, sau đó tiến lên ôm lấy Tô Bạch.
Khoảng thời gian tiếp theo, Khương Hàn Tô tập trung khắc khổ nghiên cứu và giải các dạng đề toán khó khác nhau.
Khương Hàn Tô làm những đề kia, Tô Bạch xem thôi đã thấy đau đầu rồi.
Khi đến thời gian trại mùa đông Olympic Toán, Tô Bạch dự định xin nghỉ để cùng cô ấy đi, nhưng bị Khương Hàn Tô từ chối.
Đồng thời còn hung ác cảnh cáo Tô Bạch một phen, nói nếu Tô Bạch nhân lúc cô tham gia trại mùa đông mà xin nghỉ trong khoảng thời gian này và không cố gắng học tập, cô sẽ không thèm để ý đến hắn cả mùa đông.
Nhưng trong trường học không có cô ấy, hắn thật sự không muốn tiếp tục học.
Vì thế, cô ấy vừa đi, Tô Bạch liền xin nghỉ tiếp.
Hắn biết chủ nhiệm lớp chắn chắn không đồng ý cho hắn nghỉ học, Tô Bạch quyết định không đến trường, rồi mới xin nghỉ học sau.
Nguyên nhân xin nghỉ, tự nhiên vẫn lấy lý do nghỉ vì bệnh.
Bởi vì ngoại trừ cái này ra, không có lý do gì có thể để hắn nghỉ lâu được khi hắn vẫn còn là học sinh.
Tô Bạch cũng không cảm thấy bản thân mình là doanh nhân, từ trong xương tủy của hắn không thích làm cái này.
Bởi vì người đứng đâu luôn khổ cực, Lưu Bang sẽ không đánh trận, nhưng ông ấy còn có Hàn Tín.
Vì thế, bản thân hắn chỉ nắm giữ đại khái phương hướng phát triển, mọi thứ còn lại sẽ để cho những người có chuyên môn đi làm.
Đối với Trần Đức, người từng trải qua thất bại, khó khăn lắm mới có được cơ hội, anh ta nhất định sẽ dùng hết toàn bộ tinh lực để đi làm mọi việc.
Dù sao, dịch vụ ăn uống là giấc mơ từ lâu của anh ta.
Tô Bạch đã dọn sẵn sân khấu cho anh ta và có thể để anh ta tùy ý thể hiện tài năng của mình.
Mà đối với chiến đội Liên Minh Huyền Thoại hắn vừa mới thành lập tại giải hạng nhất, cái này không thể nghi ngờ chính là cái hắn am hiểu nhất.
Bởi vì hơn nửa đời trước của hắn, hầu như mọi thứ đều có liên quan đến eSports.
Hay là bởi vì chiến đội mới thành lập, huấn luyện vẫn còn chưa đủ, trong trận chung kết LSPL mùa hè này, Tô Bạch đã để thua Snake với tỉ số 2-3, cuối cùng giành lấy vị trí á quân.
Bởi vì trận chung kết diễn ra vào chủ nhật, Tô Bạch đã mang theo Khương Hàn Tô đến xem trận đấu.
Tuy không có đoạt cúp, nhưng Tô Bạch vẫn đủ điều kiện tham gia thi đấu LPL màu xuân sang năm với tư cách á quân.
Cùng với việc Tô Bạch tiến vào LPL, Tô Bạch liền có rất nhiều tuyển thủ muốn mua một suất vào chiến đối. Trong này, phần lớn đều là con ông cháu cha của các công ty lớn.
Vào năm 2014. 2015. eSports trong nước không có quá nhiều vốn liếng, một ít chiến đội gần như đều nhận hỗ trợ từ con ông cháu cha.
Sau khi Tô Bạch từ chối những người này, hắn liền bắt tay chuẩn bị hệ thống đào tạo thanh thiếu niên của riêng mình.
Là một người từng trải qua thân phận này rồi, Tô Bạch rất có ưu thế trong việc đào tạo những thanh thiếu niên này.
Hắn biết trong tương lai, tuyển thủ nào sẽ là người tỏa sáng rực rỡ.
Với ưu thế này, thành tích Tô Bạch mỗi mùa giải trong tương lai sẽ không quá kém.
Tô Bạch lần này đi Hải Thành, là muốn đổi tên chiến đội của mình.
Bởi vì chiến đội bình thường đều là ba chữ cái tiếng Anh, chiến đội Tô Bạch được viết tắt là SBG.
Lúc đầu Tô Bạch còn chưa ý thức được cái này, nhưng khi hắn trực tiếp đến xem trận chung kết LSPL năm nay, hắn mới phát hiện tên viết tắt của đội mình có hơi kỳ lạ.
Mặc dù đã được giải thích SBG được gọi là Tô Bạch, nhưng Tô Bạch biết, nếu như sử dụng cái tên chiến đội này tiến vào LPL, những khán giả kia nhất định sẽ đem tên chiến đội gọi thành chiến đội ngu ngốc.
Vì thế, nhân lúc Khương Hàn Tô rời khỏi Bạc Thành trong khoảng thời gian này, Tô Bạch vừa kiểm tra thành quả huấn luyện của họ, vừa hướng liên minh đệ đơn xin đổi tên SBG đổi thành HSG.
Nghĩa là câu lạc bộ thế thao điện tử Hàn Tô.
Đây là cơ hội cuối cùng để đổi tên, một khi tiến vào LPL, muốn đổi tên không mấy dễ dàng.
Tô Bạch ở lại Hải Thành ba ngày, sau đó quay về Qua Thành, rồi tiếp tục ở công ty thêm hai ngày.
Sau đó, Tô Bạch trở về trường học.
Trại mùa đông Olympic toán học lần này được tổ chức ở Nam Kinh, đảm nhiệm là trường trung học trực thuộc đại học sư phạm Nam Kinh.
Thời điểm Tô Bạch ở Thượng Hải, hắn dự định đến Nam Kinh nhìn cô ấy một chút.
Nhưng nghĩ đến cô ấy hiện đang trong kỳ thi và đi chung với đội, mình không phải thí sinh trong đó, đi đến đó rồi cũng rất khó nhìn thấy cô ấy nên đành không đi.
Hắn hi vọng cô ấy không chịu áp lực quá lớn, kỳ thi có thể nhẹ nhàng một ít.
Bởi vì nghe cô ấy nói, học sinh trúng tuyển năm nay trong trại mùa đông ở An Tỉnh lần này, chỉ duy nhất một mình cô ấy.
Tô Bạch trở về trường học vào ngày hôm sau, Khương Hàn Tô liền từ Nam Kinh trở về rồi.
"Cậu thi thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu đoán xem?" Khương Hàn Tô cười nói.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của cô ấy, Tô Bạch liền biết cô ấy nhất định làm bài rất tốt.
"Xem ra, làm bài tốt." Tô Bạch xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, cười nói: "Ngày mai nghỉ, tớ dẫn cậu đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng cậu đạt được thành tích tốt trong trại mùa đông lần này."
Hôm nay đã là buổi chiều thứ sáu, ngày mai là thứ bảy rồi.
"Vậy đêm nay tớ không thể đi ăn với cậu rồi, ngày mai tớ phải ăn cho cậu nghèo luôn." Khương Hàn Tô cười nói.
"Cậu có vừa ý trường nào không?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ chưa tìm được."
"Sao thế? Không thi được à?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải." Khương Hàn Tô nói: "Trong kỳ thi Olympic Toán lần này, tớ đạt được hạng nhất."
"Trong lễ bế mạc, có rất nhiều trường nổi tiếng gửi lời mời đến tớ, chỉ là tớ vẫn chưa chọn được."
"Vì sao?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Bởi vì tớ còn không biết cậu có thể thi đậu vào trường đại học nào mà!" Cô cười nói.