"Không sao cả, anh không vội." Tô Bạch cười nói.
"Vừa nãy còn nói đói bụng mà." Khương Hàn Tô nói lầm bầm.
"Bởi vì có câu nói chỉ cần nhìn người đẹp thôi đã thấy no rồi, ôm một người con gái đẹp, còn ăn cơm làm gì cơ chứ!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Anh có biết, cứ đùa giỡn với em như thế, em xấu hổ lắm hay không.
Nhưng Tô Bạch thật sự đói bụng, hắn cũng chỉ ôm cô, không còn tiếp tục táy máy tay chân.
Rất nhanh, vài món ăn cuối cùng đã được nấu xong, hai người ngồi ở trên bàn và bắt đầu ăn bữa cơm trưa.
Sau buổi cơm trưa, hai người đi dạo xung quanh thành cổ Hàng Châu.
Ở cái nơi có rất nhiều văn nhân thi sĩ không biết phí bao nhiêu bút mực cho tòa thành cổ Giang Nam này, hai người vừa đi vừa ngắm toàn bộ cảnh sắc thời xa xưa.
"Bất cứ khi nào em mặc một bộ trang phục như thế và đi dạo xung quanh tòa cổ thành này, tuyệt đối sẽ nhận được rất nhiều tin tức lớn." Nhìn vài người nam nữ trẻ tuổi mặc hán phục đi qua đi lại bên cạnh, Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mặc hán phục, nhất định sẽ khiến cho nhiều người trong thành phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy.
Bởi vì cô ấy có dáng người tuyệt đẹp.
Bộ y phục này thật sự rất đẹp, hơn nữa còn không hở hang, không giống như trước đây Tô Bạch muốn cho cô mặc váy ngắn tất đen, quá mức gợi cảm.
Khương Hàn Tô là kiểu người con gái thuần khiết và truyền thống, không thích mặc mấy bộ quần áo để lộ da thịt.
Cô ấy chỉ mặc váy dài đến mắt cá nhân, còn mấy bộ quần áo kia chắc chắn không được.
May là cô chỉ mặc ở nhà và chỉ cho mỗi một mình Tô Bạch xem, nếu mặc ra ngoài, tuyệt đối không được.
Nhưng bộ Hán phục cổ xưa này, có thể mặc.
Chiếc váy màu trắng không chỉ che hết phần chân, mà ngay cả giày cũng bị giấu đi, hơn nữa tay áo bào dài giúp che đi cánh tay, không để nó lộ ra ngoài.
"Muốn để em mặc cũng được, nhưng anh cũng phải mặc." Khương Hàn Tô nói.
Cô cảm thấy mấy người thanh niên trẻ tuổi mặc hán phục trước đó rất đẹp, chỉ là không hợp với bọn họ cho lắm, với chiều cao của Tô Bạch, mặc bộ này vào sẽ cực kỳ đẹp.
"Vậy về nhà em phải mang tất chân cho anh xem, anh không yêu cầu nhiều, trắng đen gì cũng được hết." Tô Bạch nhỏ giọng nói bên tai cô.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức đỏ lên một chút, sau đó cắn cắn môi, nói: "Được."
Tô Bạch mặc vào bộ quần áo kia thật sự rất đẹp!
Vì thế, mang tất chân thêm lần nữa chẳng có vấn đề gì lớn cả.
Không phải là chưa từng mang nó.
Cô thật sự không biết mang tất chân có gì hay để xem, nhưng trắng hay đen gì cũng giống nhau, đều không nhìn thấy đùi.
Theo Khương Hàn Tô, mang tất chân không hở hang như mặc váy ngắn.
Bởi vì mặc váy ngắn, có hơn một nửa đùi lộ ra ngoài rồi.
Chỉ là cô không thích nhắc tới, Tô Bạch thì ngược lại, mỗi lần để cho cô mang tất chân, đều sẽ bắt cô phối cùng với chiếc váy ngắn.
Phối thì phối thôi, vừa hay tất chân che hết phần đùi rồi, hoặc là một màu đen, hoặc là một màu trắng, không nhìn thấy được.
Hì hì, ở khía cạnh này tiểu Hàn Tô có thể xem như giỏi.
Nhưng cô không nghĩ đến một chuyện, mỗi lần làm loại chuyện ấy, Tô Bạch đúng là không nhìn thấy gì hết.
Người con trai thích tất chân, chỉ là một thú vui mà thôi.
Có thể miêu tả nó bằng ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.
Cái thứ tất chân này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác như thế.
Hơn nữa, Tô Bạch thích tất chân, là bởi vì tất chân và đôi chân trắng như tuyết được phối với nhau sẽ cực kỳ đẹp mắt.
Từ cổ thành trở về thì đã là buổi tối rồi, bọn họ ăn bữa tối tại một quán đồ ăn kiểu Tây ở bên ngoài.
Chỉ là, không có ai ăn nó cả.
Nguyên nhân là do Khương Hàn Tô uống say rồi.
Hai người rất ít khi ăn đồ Tây, nhưng khi trở về Tô Bạch nhìn thấy một quán đồ ăn kiểu Tây nên mới dẫn Khương Hàn Tô đi vào ăn thử.
Tô Bạch gọi một bình rượu đỏ, sau đó dụ Khương Hàn Tô uống một chén, sau đó khuôn mặt cô đỏ lên vì say rượu.
Tô Bạch thực sự không nghĩ tới, một ly rượu đỏ cũng có thể khiến người ta bị say.
Quan trọng là cô gái nhỏ này uống say, nhân lúc Tô Bạch cắt bò bít tết cho cô, cô lại uống thêm hai ly, sau đó trực tiếp ngã lên bàn ăn.
Hết cách rồi, Tô Bạch chỉ có thể cõng cô trên lưng và đưa về nhà.
Khương Hàn Tô hoàn toàn không giống như sau khi Tô Bạch uống say luôn luôn yên tĩnh, cô ấy uống say là không ngừng náo loạn cả lên. Tô Bạch cõng cô trên lưng, không ít lần khiến cho Tô Bạch suýt ngã xuống đất.
Hơn nữa, còn nói vài câu vô nghĩa nữa chứ.
Cái gì mà trừ em ra, anh có thích cô gái nào khác hay không, cái gì mà anh quen Thẩm Dao sao? Nhạc Hân thật sự buông bỏ anh sao?
Tô Bạch thật sự muốn biết trong đầu cô ấy đang suy nghĩ lung tung cái gì.
Tô Bạch cho dù ở kiếp trước hay là ở kiếp này, hắn chỉ thích mỗi một mình Khương Hàn Tô mà thôi!
Sau khi về đến nhà, Tô Bạch đặt cô lên trên ghế sô pha, sau đó rót cho cô một ly nước nóng.
Kết quả là cô gái nhỏ này phun hết ra ngoài ngay khi uống vào.
"Sao lại là nước nóng? Em muốn uống rượu!" Cô cởi giày của mình, sau đó vung vẫy hai bàn tay trắng nõn. Gặp người không quen biết cô, nhìn thấy dáng vẻ này của cô có khi họ còn tưởng rằng cô là một người thường xuyên đi uống rượu. Chỉ cô người biết đến cô, mới biết được cả đời cô chỉ uống hai lần rượu, uống vào là say ngay.
"Uống rượu, uống cái đầu em á!" Tô Bạch đúng là nhớ đến lần tập trung bạn học trước kia, thực sự là, trải qua một lần rồi, sao mình lại có thể để cho cô ấy uống nữa chứ!
Chỉ là, Khương Hàn Tô uống rượu say thường hay làm rộn.
"Em đói rồi." Khương Hàn Tô đưa tay ôm cổ hắn, lên tiếng nói.
"Ừ. Anh đi nấu cho em ăn." Tô Bạch nói.
Thật ra không chỉ có mỗi một mình cô ấy đói bụng, Tô Bạch cũng đói bụng, vừa nãy ăn không bao nhiêu, bò bít tết còn chưa cắt xong thì cô ấy đã ngã rồi.
Tô Bạch không nghĩ tới chuyện mua thuốc giải rượu cho cô ấy uống. Bởi vì từ rất lâu trước đây, Tô Bạch từng nói cho cô biết uống thuốc giải rượu rất có hại, bình thường chỉ dùng cho những người sau khi uống say thường hay đau đầu dữ dội hoặc nôn mửa liên tục. Còn hắn sau khi say rượu rất nghe lời nên không cần mua thuốc giải rượu.
Khương Hàn Tô còn vì lúc đó mà hối hận không thôi, bởi vì cô từng mua thuốc giải rượu cho Tô Bạch uống qua một lần.
Khương Hàn Tô uống say rất khác với những lúc bình thường, nhưng cũng không có xuất hiện mấy triệu chứng đau đớn nào.
"Không muốn, cùng đi." Khương Hàn Tô chủ động hôn lên mặt Tô Bạch, sau đó nói.
Tô Bạch: ". . ."
Chỉ mới vài tiếng trôi qua thôi mà, sao có thể thay đổi chóng mặt đến vậy.
Buổi sáng, lúc nấu cơm hắn là người làm nũng với Khương Hàn Tô, không nghĩ tới sau khi Khương Hàn Tô say rượu lại làm như vậy với hắn.
"Tốt, cùng đi." Tô Bạch thấy buồn cười, có người nói, thế giới này chính là luân hồi, quả nhiên không sai.
Tô Bạch cưng chiều bóp bóp mũi cô, rồi hắn ngồi xổm xuống và giúp cô cởi tất chân, sau đó đem dép bông tới mang lên trên chân cho cô.
Cô gái nhỏ này mới vừa về đến nhà liền đá giày của mình rơi xuống rồi.
Trời lạnh thế này, không biết tay chân của mình lạnh rất dễ bị cảm lạnh hay sao mà làm như vậy?
"Anh lại sờ chân em." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Anh muốn sờ, nhưng không được!" Tô Bạch không vui nói, nói xong, trực tiếp sờ lên bắp chân và mắt cá chân của cô.
"Này, anh sờ đi." Khương Hàn Tô đem đôi chân trắng như tuyết từ trong dép bông đưa ra ngoài, sau đó đặt ở trước mặt Tô Bạch.
Nhìn thấy đôi chân đẹp không tì vết và trắng mịn trước mặt, Tô Bạch theo bản năng nuốt nước miếng, sau đó một lần nữa mang dép bông lại giúp cô, nói: "Tiểu Hàn Tô uống rượu say làm như vậy rất bình thường, nếu có bản lĩnh thì khi em tỉnh lại hãy làm như thế đi."
"Hừ, có cái gì không dám?" Khương Hàn Tô hừ lạnh nói.
"Anh chờ." Tô Bạch ôm cô lên, sau đó cùng đi vào nhà bếp.
Phí hết chín trâu hai hổ, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như làm xong hai bát mì.
Nhìn trên mặt Khương Hàn Tô dính bột mì, Tô Bạch cúi đầu, suýt chút nữa bật cười.
Hắn không giúp cô lau sạch, hắn giữ nguyên như vậy để ngày mai cô tỉnh dậy có thể ngắm nghía cẩn thận dáng vẻ say rượu của bản thân.
Vì quá đói bụng, hai người ăn hết hai bát lớn mì sợi.
"Em ngồi yên trên ghế sô pha đi, anh đi rửa chén." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô khẽ gật đầu một cái.