Chương 217: Hạnh Phúc Vững Vàng (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:04:49

Tô Bạch cầm bàn chân của Khương Hàn kéo vào trong lồng ngực, hắn không nhịn được gãi gãi lên bàn chân khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô ấy. "Khanh khách, ngứa, đừng gãi nữa, đừng gãi nữa." Cô không nhịn được cười duyên nói. Nhìn nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, Tô Bạch tức giận nói: "Chờ sau khi cậu tỉnh đậy, tớ muốn xem cậu sẽ giải quyết thế nào đây." "Cái gì giải quyết thế nào? Tớ bây giờ rất tỉnh táo nha!" Khương Hàn Tô nói xong, bàn chân nhỏ không an phận nhúc nhích trong lồng ngực Tô Bạch. "Cậu đừng đùa quá trớn!" Tô Bạch dùng tay đè hai chân cô ấy. Cô gái này khi say rượu thật sự quá đáng sợ, khi say và tỉnh hoàn toàn là hai người khác nhau. Nhưng hai loại trạng thái say rượu và trước khi say rượu, đúng là không chỉ có một mình Khương Hàn Tô mới có. Tô Bạch từng biết một người, bình thường đàng hoàng, giữ khuôn phép, chỉ cần vừa dính vào rượu, anh ta có thể nằm trên mặt đất lăn lộn khắp nơi như một tên dở hơi. Đây là cái gọi là say đến điên cuồng. Mà Tô Bạch thì ngược lại, hắn thích uống rượu, uống cũng nhiều, nhưng hắn không có mở miệng nói ra mấy lời mê sảng sau khi hắn say rượu và những gì hắn nói ra hắn đều nhớ toàn bộ, nó như lướt qua trong tâm trí hắn vậy, chỉ cần cho hắn một cái giường, hắn có thể yên tĩnh ngủ say. "Vì sao trong ngực của cậu ấm áp như vậy?" Khương Hàn Tô ngây thơ hỏi. Vì sao ấm áp như vậy? Là bởi vì Tô Bạch sợ chân của cô ấy lạnh nên mới kéo khoá áo lông của hắn ra. Và hắn đem đôi chân của cô ấy bỏ vào trong áo lông của mình, có thể không ấm áp sao? Chỉ là cái này cũng liên quan đến chiếc áo bông mỏng của Khương Hàn Tô. "Thật là ấm áp, cậu có thể giúp tớ cởi vớ ra được không? Vớ chân có lẽ không ổn, cậu cởi ra và cầm sẽ không thúi đâu." Khương Hàn Tô nhăn mũi nói. Tô Bạch: ". . ." Nếu như là mùa hè, cô ấy mang giầy nửa ngày, nhất định sẽ hơi có mùi lạ. Nhưng đây là mùa đông, bên ngoài băng tuyết ngập trời, giày của cô ấy lại không ấm áp. Tô Bạch chạm vào bàn chân của cô ấy đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, nếu nó mà có mùi thì chắc chắn không ổn rồi. Hơn nữa, cô gái này có lẽ là nghĩ ngày hôm nay cùng mình đi ra ngoài nên vớ chân có thể là vớ mới, thậm chí đôi giầy cũng là giầy mới. Nói hắn nghiện chân là biến thái, nếu thật sự đi ra ngoài cùng hắn, vẫn nên rửa sạch chân mình. Hừ, không biết hai người họ đến cùng là ai biến thái đây. Nhưng họ mới chỉ đến KTV và hát được hai bài, thời gian trôi qua không quá mười mấy phút. Còn rất lâu mới đủ hai tiếng, Tô Bạch liền dùng tay cởi vớ trắng của cô ấy ra. Nhìn đôi chân ngọc tinh xảo trước mặt, đặc biệt mười ngón chân đáng yêu, cùng với lòng bàn chân hồng hào kia. Đặc biệt là phần lòng bàn chân đỏ hồng, đặc biệt mê người. Bởi vì lúc Tô Bạch cới vớ chân đã mở rộng phần ngực, nhiệt độ dưới 0 độ ngay lập tức khiến cho Khương Hàn Tô cảm nhận được sự lạnh lẽo tê tái. Bởi vì khí trời quá lạnh, ngón chân của cô bị đông cứng lập tức co quắp lại. Một đôi bàn chân nhỏ đáng yêu, cũng bắt đầu không ngừng run rẩy. "Tô Bạch, chân tớ lạnh quá, cậu đừng xem nữa có được không? Nếu cậu muốn xem, sau này còn nhiều thời gian để xem mà." Khương Hàn Tô đáng thương lắp bắp nói. "Cậu cũng biết lạnh à!" Tô Bạch nắm không tới mũi và mặt của cô ấy, chỉ có thể nhéo lên hai bàn chân nhỏ ấm áp như ngọc của cô, sau đó lại ôm đôi chân ngọc của cô cho vào trong lồng ngực lần nữa. "Tớ còn muốn hát cho cậu nghe một bài khác." Khương Hàn Tô nói. "Là bài gì? Vẫn là Hứa Tung sao?" Tô Bạch hỏi. "Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Bài hát này lần trước tớ dùng Baidu tìm kiếm con trai thích con gái hát bài gì và tớ đã tìm thấy bài hát này." "Đúng rồi Tô Bạch, cậu biết Baidu gọi là Độ Nương, nhưng khẳng định cậu không biết vì sao Baidu được gọi là Độ Nương?" Khương Hàn Tô cười híp mắt nói. Cái này, Tô Bạch thật sự không biết. Hắn lắc lắc đầu, hỏi: "Vì sao Baidu gọi là Độ Nương?" "Hì hì, tớ biết là cậu không biết mà." Khương Hàn Tô cười rất vui vẻ, một đôi mắt nai đều cong lên. Cô nói: "Bởi vì trước đây bên trong Baidu Tieba từng có mọi thứ về 12 con giáp, chỉ có gà là không có, cho nên Baidu mới bị gọi là Độ Nương." Khuôn mặt Tô Bạch tối sầm, hắn kéo cô ấy tới và dùng sức lau khuôn mặt của cô. "Khương Hàn Tô, đây là lời cậu có thể nói sao? Chẳng lẽ cậu bị ai đó chiếm đoạt bản thân!" Tô Bạch không nói nên lời hỏi. "Đâu có." Khương Hàn Tô giải thích: "Tớ dùng Baidu tìm kiếm vì sao Baidu bị gọi là Độ Nương, và tớ nhận được câu trả lời thế đó!" Cô nói với vẻ mặt ngây thơ, rồi cười hì hì ôm Tô Bạch và phả hơi rượu lên khuôn mặt hắn. "Trước đây, cậu biết tất cả mọi chuyện, rõ ràng là thành tích của tớ tốt hơn cậu, lại có cảm giác như không có chỗ nào bằng cậu. Chúng ta rõ ràng làm bạn học ba năm, nhưng tớ cảm giác cậu giỏi hơn tớ nhiều. Cuối cùng cũng có thứ mà cậu không biết, mà tớ thì lại biết." Khương Hàn Tô rất vui vẻ nói. Trước đây cô khá quan tâm đến vấn đề này, với tư cách là người luôn đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi của Dục Hoa, kết quả là bị Tô Bạch giáng một đòn mạnh trên nhiều khía cạnh. Đối với một người con gái kiên cường và bướng bỉnh như cô, đây đúng là một đòn khá đau. Nhưng Tô Bạch lại mỉm cười, nếu như mình không có thực lực để giáng một đòn lên cô ấy, nếu như mình không có trọng sinh thì mình có thể dựa vào cái gì để theo đuổi cô ấy được đây. Vẫn là câu nói kia, một thân nghèo khó sao dám vào chốn phồn hoa, thanh liêm sao dám lừa mỹ nhân. "Vậy cậu có nghĩ tới hay không, hai năm trước cậu cơ bản chưa từng hiểu rõ tớ trong đám bạn học ba năm nay?" Tô Bạch chỉ vào mi tâm của cô ấy, cười nói: "Không ưu tú, ai dám theo đuổi cậu đây!" "Nếu như bản thân tớ không ưu tú, tớ cũng sẽ không theo đuổi cậu được." Tô Bạch cười nói: "Bởi vì cả hai người chúng ta đều ưu tú, mới có thể chân chính đi chung với nhau." Cả hai cùng hướng tới tình yêu mới là trời cao biển rộng. Nếu một bên là tình yêu đơn phương, cho dù bạn vẫn tiếp tục theo đuổi một cô gái hay chàng trai ưu tú đi chăng nữa, nhưng cuối cùng chỉ là mây khói phù vân, phù dung chớm nở. Khi cô gái hay chàng trai gặp được một người tốt hơn, họ sẽ càng thích người kia hơn, bạn cũng chỉ có thể trốn vào bên trong một góc nào đó thút thít, tự mình liếm láp vết thương và hát một bài dành riêng cho mình Kịch Một Vai. "Câu nói này không êm tai, nếu như tớ thật sự không ưu tú thì sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cậu cho rằng tớ đang nói đến thành tích của cậu sao? Tớ đang nói đến tính tình của cậu, ừm, còn có vẻ ngoài của cậu." Tô Bạch nói. "Vậy nếu tính tình của tớ không tốt, vẻ ngoài của tớ cũng khó nhìn thì sao? Cậu có phải là không cần tớ nữa đúng không?" Khương Hàn Tô vừa uỷ khuất vừa mong đợi hỏi. Tô Bạch: ". . ." Trước khi say thì nghiêm túc không sao, sao uống say rồi vẫn nghiêm túc đến thế cơ chứ? "Đúng." Tô Bạch không có lừa cô, nghiêm túc nói: "Tớ rất ghét người cố tình làm phiền người khác." Nếu như Khương Hàn Tô là loại người như vậy, dù cho vẻ ngoài có xinh đẹp đi nữa, Tô Bạch nhất định không thích. "Hì hì, thật tốt, cậu không có lừa tớ, điều này nói rõ là cậu thích tớ." Khương Hàn Tô hôn một cái lên miệng hắn và nói: "Làm sao tớ có khả năng là loại người như vậy được? Hàn Tô sẽ không bao giờ giống những cô con gái nhà giàu điêu ngoa thất thường như vậy đâu. Hàn Tô sẽ rất ngoan ngoãn và nghe lời, sau này chỉ cần cậu không bỏ tớ, cậu để tớ làm cái gì, Hàn Tô liền đi làm cái đó." "Bài hát tớ tìm thấy trên Baidu có tên là bài Thần Thoại Trăng Sao. Trên Baidu có nói, con trai đều hi vọng có một người con gái hát cho đối phương nghe. Và nhiều cô gái đã hát bài hát này đều dành cho mối tình đầu. Tô Bạch, tớ cũng là mối tình đầu của cậu, tớ cũng phải hát bài hát này cho cậu nghe." Khương Hàn Tô nói.