Ngày 8 tháng 10 năm 2012. nhằm ngày 29 tháng 8 âm lịch.
Ngày hôm này trời đầy sương lạnh, cũng là ngày thứ hai bọn họ đi học trở lại.
Cũng trong ngày hôm ấy, Tô Bạch không nhìn thấy bóng dáng của Khương Hàn Tô.
Từ cái chuyện phát sinh trong ngày nghỉ, hai người chưa từng chạm mặt nhau.
Đây là giờ ăn cơm sau buổi trưa tan học, Tô Bạch nhận lời mời ăn cơm trưa của tiểu mập mạp Ôn Hòa và hắn cùng với cậu ta ăn mì xào ở bên ngoài.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, lại cùng nhau đi tới quán net chơi hai ván game. Đến buổi chiều, bọn họ vừa bước vào cổng trường thì nhìn thấy Khương Hàn Tô đang đợi rất lâu ở trước cổng.
"Tớ tìm cậu có một số việc." Khương Hàn Tô nói.
"Tô Bạch, rất nhiều người trong trường học đều nói Khương Hàn Tô là bạn gái của cậu, đây là thật sao?" Ôn Hòa đứng ở bên cạnh Tô Bạch nhỏ giọng hỏi.
"Là giả." Tô Bạch nói.
"Cậu về trước đi, tớ có chút việc." Tô Bạch nói với Ôn Hòa.
"Ừm." Ôn Hòa gật gật đầu, trở về phòng học trước.
"Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ tránh mặt tớ đấy." Tô Bạch nói.
Trường học tuy lớn, nhưng hai người cũng không phải là không có khả năng gặp gỡ. Nhưng Khương Hàn Tô chỉ cần nhìn thấy hắn từ xa, sẽ theo bản năng tránh mặt hắn.
Nếu Khương Hàn Tô đã quyết tâm chấm dứt mối quan hệ này, Tô Bạch tạm thời không có suy nghĩ mặt nóng dán mông lạnh*.
*Mặt nóng dán mông lạnh: mô tả một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia.
"Cậu tìm tớ có chuyện gì?" Thấy Khương Hàn Tô không nói lời nào, Tô Bạch mở miệng hỏi.
"Số tiền tớ nợ cậu, tương lai tớ sẽ trả lại cho cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu là muốn hoàn toàn rũ sạch mọi thứ sao?" Tô Bạch cười tự giễu nói: "Khương Hàn Tô, tiền trả thì dễ, nhưng tình cảm cậu nợ tớ thì sao đây? Cái này cậu làm sao trả?"
"Tô Bạch, tớ còn chưa nhận lời tỏ tình của cậu, hai chúng ta không phải là quan hệ yêu đương, cho nên tớ cũng không nợ tình cảm của cậu." Khương Hàn Tô rất nghiêm túc nói.
"Cậu đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình." Tô Bạch lấy ra điếu thuốc, sau đó không nhịn được nói: "Vậy cậu trả tiền đi."
"Tớ không để cậu trả nhiều, 10 ngàn đồng là được." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lấy ra mấy chục đồng từ trong túi của mình.
"Trên người tớ bây giờ cũng chỉ có bốn mươi đồng, tớ sẽ trả cậu từ từ." Khương Hàn Tô đem tiền đưa cho Tô Bạch, nói: "Tớ có thể vừa học vừa làm khi còn đang học cấp 3, tớ không để bản thân mình chết đói đâu."
"Không, cậu đói hay không thì liên quan gì đến tớ? Có liên quan đến tớ sao?" Tô Bạch lạnh lùng, trực tiếp lấy đi bốn mươi đồng trong tay cô ấy.
"Còn có điện thoại di động, tớ biết hàng đã qua sử dụng sẽ không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng nó cũng đáng giá một ngàn đồng đúng không?" Khương Hàn Tô lấy điện thoại di động Tô Bạch mua cho cô ấy đưa cho hắn.
"Dùng điện thoại di động tớ mua cho cậu để trả khoản nợ của cậu, Khương Hàn Tô, cậu thật là thông minh." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô trợn to hai mắt, hỏi: "Trước đó cậu nói 10 ngàn đồng, lẽ nào không bao gồm điện thoại di động sao?"
"Tớ đã tính hết rồi, cậu thật sự cảm thấy cậu chỉ thiếu tớ 10 ngàn đồng thôi sao? Điện thoại di động cậu lấy về đi. 10 ngàn đồng nên trả lại, một xu cũng không thể thiếu." Tô Bạch nói.
"Còn gì nữa không?" Tô Bạch hỏi.
"Tô Bạch, duyên phận chúng ta chấm dứt ở đây." Khương Hàn Tô hít sâu một hơi, sau đó nói: "Để tránh một ít lời đồn lan truyền đi, chúng ta sau này không gặp mặt nhau nữa. 10 ngàn đồng tiền này, trong vòng ba năm cấp 3, tớ sẽ trả hết tất cả cho cậu."
Nếu như không gặp, hắn không cảm thấy đau lòng sao?
Khương Hàn Tô nhớ rất rõ, hắn đã không hút thuốc rất lâu rồi.
"Hừm, được." Tô Bạch bình tĩnh gật gật đầu.
Nhìn Khương Hàn Tô xoay người rời đi, Tô Bạch đột nhiên hỏi một vấn đề.
"Này, Khương Hàn Tô, tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không? Cậu không cần trả lời, cậu nghĩ trong lòng là được rồi."
Khương Hàn Tô dừng bước.
"Từ sâu trong lòng cậu, cậu có thật sự muốn chia tay tớ hay là không muốn chia tay tớ?" Tô Bạch cười hỏi.
Nhìn bóng người dừng lại ở dưới cây phong diệp kia, Tô Bạch ném đầu lọc thuốc lá vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó đi trở về phòng học.
Khương Hàn Tô nói sau này không muốn gặp lại nhau nữa, vì vậy cả hai người không gặp mặt nhau trong một tháng tới.
Cả một đời người quá dài, hiện tại Tô Bạch không biết làm sao đi xử lý đoạn quan hệ này, chỉ có thể tạm thời đặt xuống trước.
Khương Hàn Tô cũng đã tuyệt tình nói ra không muốn tiếp tục gặp mặt hắn, bất kể vì mục đích gì, Tô Bạch cũng không có chủ động tìm lý do để đi gặp cô ấy.
Ai đi, người đó thua.
Mỗi người đều có một điểm mấu chốt khác nhau, mặc dù Tô Bạch trưởng thành hơn, cũng không thể đạp lên điểm mấu chốt của Khương Hàn Tô.
Thứ sáu, ngày 2 tháng 11 năm 2012.
Nhằm ngày 19 tháng 9 âm lịch, là ngày sinh nhật của Tô Bạch.
Sau khi tan học vào buổi tối, Tô Bạch cùng Ôn Hòa đi ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy một nhóm học sinh tiểu học.
Hơn một tháng qua, Tô Bạch từng thử liên hệ với các bạn học tiểu học ở Bạc Thành. Lần liên hệ này, đúng là gặp được không ít người.
Cả đám đã gặp nhau vài lần trong một tháng qua, mối quan hệ càng lúc càng trở nên thân thiết hơn.
Bất kể Tô Bạch đi học ở đâu, quan hệ giữa người với người đều rất tốt. Ngay cả khi hắn còn học tiểu học trên thành phố, trong lớp luôn có một nhóm tay sai đắc lực rất thích chơi đùa cùng hắn.
Loại người này, thường được mọi người gọi là vua của những đứa trẻ.
Ví dụ như Ôn Hòa, quen biết Tô Bạch không bao lâu, liền tự động trở thành tay sai đắc lực của Tô Bạch.
Hiện tại cho dù Tô Bạch đi đến đâu, những người này đều sẽ cùng đi đến đó, hơn nữa Tô Bạch còn bao hết tiền ăn tiền uống.
"Các cậu sao lại đến đây?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu không có Thẩm Dao trong đám nói hôm nay là ngày sinh nhật của Bạch ca, chúng tớ còn không biết đấy? Sao thế, hôm nay sinh nhật của cậu mà không nói cho chúng tớ một tiếng sao?" Một người tên La Trường vừa cười vừa nói.
"Đúng đấy, những lần trước ăn cơm đều do Bạch ca mời khách, ngày hôm nay là ngày sinh nhật của Bạch ca, cho nên chúng tớ nhất định phải đãi cậu một chầu." Một người khác tên là Trương Long nói.
"Có tớ ở đây, sao có thể để cho các cậu mời được, tớ mời, tớ mời." Lúc này Ôn Hòa nói.
Còn Tô Bạch ngây ngẩn cả người.
Thẩm Dao, cô ấy làm sao biết hôm nay là ngày sinh nhật của mình?
"Thẩm Dao đâu?" Tô Bạch hỏi.
"Thẩm Dao đã chuẩn bị kỹ càng và đặt bàn trong một nhà hàng rồi, những nam sinh các cậu ngày hôm nay muốn mời khách ăn cơm chỉ sợ là thất bại, bởi vì ngày hôm nay bạn ấy chính là người mời khách để chúc mừng sinh nhật Tô Bạch." Một người con gái trong đó cười nói.
"Quả nhiên là Thẩm Dao mời khách, vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Bạn ấy là người có tiền nhất trong đám người chúng ta, bình thường tụ hội đều rất khó gọi bạn ấy đến một lần, lần này nhất định phải ăn chùa bạn ấy một bữa cho thật đã mới được."
Thẩm Dao có tiền, là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Từ lúc học tiểu học, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ấy đã là một ngàn đồng.
Từ lúc học tiểu học mỗi tháng một ngàn đồng, rất nhiều người tiền tiêu vặt cả năm không nhất định nhiều đến thế.
Cho nên cô ấy mời khách, tự nhiên không ai tranh giành với cô ấy được.
Thêm vào Ôn Hòa, một đám người trùng trùng điệp điệp lao nhanh về phía nhà hàng ở cách đó không xa.
Trên thực tế, nếu hôm nay không phải là ngày sinh nhật của hắn, hắn không nghĩ tới một mình cô độc vượt qua trong ngôi nhà nhỏ. Có Thẩm Dao ở đó, Tô Bạch sẽ không đi.
Có thời điểm chán ghét một người, có thể chán ghét cả bữa tiệc.
Đối với Thẩm Dao, Tô Bạch thực sự không có hảo cảm.
Chỉ là Tô Bạch cô độc quen rồi, kiếp trước vào thời điểm này, hắn sẽ tìm một đám người uống xuyên đêm.
Bởi vì chỉ có như thế, bản thân hắn mới không có cảm giác cô đơn.
Đặc biệt là hiện tại, Tô Bạch thật sự muốn say và mặc kệ ly thương*.
*Chia ly và đau thương