Trở lại phòng khách sạn, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngây ngốc ngồi trên giường, hắn đi tới và ôm cô vào lòng, sau đó hỏi: "Sao vậy?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Sau này anh cũng sẽ làm như vậy với em à?"
"Em nói xem?" Tô Bạch hỏi.
"Chắc chắn không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"May là em nói không, nếu em nói có, anh phải dùng biện pháp mạnh là đánh em mất." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô đưa mặt tới, nói: "Anh muốn đánh em thì cứ đánh, em tuyệt đối không đánh trả, chỉ là anh có nhẫn tâm hay không thôi."
"Ngủ." Tô Bạch tức giận xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, rồi ôm cô vào trong chăn.
Khương Hàn Tô đem đầu dán lên trên lồng ngực của hắn, nói: "Nếu anh dám bỏ em, em sẽ tự sát ngay và anh sẽ mang danh tội giết người."
"Vậy nếu em bỏ anh? Anh nên làm gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Em sẽ không bỏ anh." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy sao em biết anh sẽ bỏ em?" Tô Bạch hỏi.
"Bởi vì chuyện của Cung Khánh khiến em hơi lo lắng, bây giờ cậu ấy hẳn là rất đau khổ." Khương Hàn Tô nói.
"Từ khi nào tiểu Hàn Tô nhà ta lại trở nên lương thiện đến vậy?" Tô Bạch dùng tay vuốt ve bàn tay của cô, nói: "Chuyện như vậy trên đời này nhiều lắm, có thể trách ai đây? Trách nhà trai vô trách nhiệm à? Vẫn là tự trách bản thân mình có mắt như mù, không tìm được một người đàn ông tốt? Hơn nữa, có rất nhiều người từng nói, mối tình thời đại học rất khó đi đến cuối cùng."
Tô Bạch cười nói: "Nhưng nó không bao gồm hai chúng ta."
"Vì sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Bởi vì nguyên nhân khiến họ chia tay, hoặc là vì vật chất, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học, mỗi người ở hai nơi khác nhau. Nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra giữa hai chúng ta. Thêm vào đó." Tô Bạch hôn lên mái tóc của cô, nói: "Tô Bạch thật sự rất thích Khương Hàn Tô, rất rất thích Khương Hàn Tô."
"Khương Hàn Tô cũng rất thích Tô Bạch, rất rất thích Tô Bạch."
"Vì thế, hai chúng ta mãi mãi không bao giờ rời xa nhau." Khương Hàn Tô nói.
"Khó lắm mới nghe được một câu ngọt ngào từ em, em nói thêm một chút nữa đi?" Tô Bạch hỏi.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nói: "Em, em buồn ngủ."
"Ừm, vậy thì ngủ thôi." Tô Bạch mỉm cười, hai tay ôm vòng eo của cô và kéo cô vào trong lòng hắn.
Một đêm cứ như vậy trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch tỉnh dậy rất sớm.
Nhìn người con gái đang yên tĩnh ngủ say trong lòng hắn, Tô Bạch hôn lên khuôn mặt cô và rời giường rửa mặt.
Nhìn đồng hồ, vừa đúng sáu giờ sáng.
Tô Bạch đi xuống lầu, chạy vài vòng quanh khu thắng cảnh, sau đó đi mua đồ ăn sáng.
Chuyến leo núi ngày hôm qua để Tô Bạch nhận ra, có lẽ mình quá mức rãnh rỗi khi học năm nhất đại học nên khiến cho bản thân càng thêm lười biếng.
Nếu còn tiếp tục như vậy, thân thể của mình sợ rằng sẽ giống như kiếp trước mất.
Từ lúc trải qua lần phẫu thuật ở kiếp trước, Tô Bạch chịu không ít khổ sở. Đời này, hắn không muốn trải nghiệm lần nào nữa.
Bởi vậy, hắn cần phải tập thể dục thường xuyên.
Sau khi về khách sạn, Tô Bạch đem bữa sáng đặt lên trên cái bàn trong phòng, rồi đi vào phòng ngủ.
Khương Hàn Tô đã tỉnh rồi, khi nhìn thấy Tô Bạch đi vào thì nói: "Em lại ngủ nướng rồi."
"Em không thể đi được, em nghỉ ngơi thêm một lúc đi. Chỉ mới tám giờ thôi, sao gọi là ngủ nướng được." Tô Bạch nói.
"Nhưng em tỉnh dậy rồi, cũng nên đi rửa mặt sạch sẽ và ăn sáng thôi." Tô Bạch vén chăn lên, ôm cô từ trên giường xuống. Sau đó cầm lấy đôi dép và mang vào đôi chân nhỏ của cô.
Tiếp đến, Tô Bạch ôm cô đi đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt.
Trở lại ghế sô pha, hai người cùng ăn bữa sáng.
Khương Hàn Tô lột quả trứng gà, đưa tới bên miệng Tô Bạch, nói: "Nè."
"Em muốn anh nuốt sạch luôn sao?" Tô Bạch hỏi.
"Anh có thể ăn từ từ." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ." Tô Bạch cắn một nửa, nhai nhai và nuốt vào trong bụng, rồi lại ăn một nửa còn lại.
Ăn sáng xong, hai người nằm trên ghế sô pha xem tivi.
Khương Hàn Tô đem chân đặt ở trên ghế sô pha, sau đó thân thể hơi nhích lại gần và chui vào trong lồng ngực Tô Bạch.
Tô Bạch ôm lấy cô và hôn một cái lên mặt cô.
Khương Hàn Tô quay đầu lại cười ngọt ngào.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng phát triển, bây giờ Khương Hàn Tô càng thêm ý lại vào Tô Bạch.
Trước kia, hai người ngồi trên ghế sô pha xem tivi, trừ phi Tô Bạch chủ động thân mật ôm cô, cô sẽ không bao giờ chủ động nằm vào trong lồng ngực Tô Bạch.
"Ăn cơm xong rồi, anh nên thoa thuốc cho em." Tô Bạch lấy thuốc mỡ ra, sau đó đặt đôi chân vừa xinh đẹp vừa trắng mịn lên đùi hắn.
Tô Bạch cẩn thận quan sát, tuy còn hơi sưng đỏ, nhưng so với tối hôm qua, đã khá hơn một chút.
Tô Bạch bôi thuốc mỡ lên tay, sau đó nhẹ nhàng bôi dọc theo phần bị sưng.
"Nếu en đau thì nói cho anh biết." Tô Bạch ngẩng đầu lên nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không đau."
Thấy Tô Bạch cẩn thận bôi thuốc mỡ cho cô, Khương Hàn Tô hơi cay cay sống mũi, suýt thì khóc lên.
"Sao vậy, anh hơi mạnh tay à?" Tô Bạch lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của cô, liền hỏi.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Em chỉ là đang nhớ đến mùa đông lớp 8 nhiều năm trước. Khi em chạy từ ký túc xá đến phòng học, bởi vì tuyết rơi nên em bị trượt tuyết và bị trật chân. Chân của em lúc đó cũng sưng lên như thế, và đang là mùa đông, vừa lạnh vừa nhức, nhưng trong túi của em lại không có nhiều tiền, em chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chỉ là nó rất rất đau!"
"Cho nên, em mới hơi xúc động thôi." Cô cười nói.
"Xin lỗi." Tô Bạch nói: "Xin lỗi em vì lúc đó anh không đủ can đảm. Nếu có can đảm giống như bây giờ, anh nhất định sẽ tới ôm em."
Đầu năm 2011. họ vừa mới khai giảng không bao lâu, trong giờ ăn trưa lần đó, Tô Bạch nhìn thấy một cô gái đang cắn chặt răng leo lên cầu thang từng bước khó nhọc.
Khi đó, hắn đã chú ý tới chân của cô ấy có khả năng bị trật chân rồi, chỉ là Tô Bạch thời điểm đó, không có can đảm đi lên giúp đỡ.
"Anh nhớ, đó là vào ngày 15 tháng 1 năm 2011 âm lịch, buổi trưa ngày hôm đó, anh đi sau lưng em và nhìn em bước từng bước khó nhọc lên cầu thang." Tô Bạch nói.
"Khi đó, nếu anh dám đến ôm em, em sẽ đi méc anh với giáo viên." Khương Hàn Tô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười nói.
"Méc thì méc, em từng muốn méc anh vào năm 2012 mà, đến cuối cùng còn không phải là bị anh theo đuổi được sao? Con người có đôi khi phải lớn gan một chút. Hơn nữa, dù em có đi méc giáo viên, lúc đó anh mà ôm em lên lầu, cũng giống như là anh đang ôm một người què chân đi lên từng tầng lầu mà thôi?" Tô Bạch nói.
"Sao anh lại có thể dùng từ què chân, chỉ là trật chân, còn chưa què đâu." Khương Hàn Tô nói.
"Không què, không què." Tô Bạch đứng dậy, đè lên người cô và nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hắn đưa tay sờ lên trên một cái, thở dài nói: "Haizz, cũng không có gì ghê gớm nha. Lúc trước vì sao anh lại hèn nhát như vậy cơ chứ? Nếu anh lớn gan một chút, nói không chừng em đã là vợ của anh vào năm lớp 7 rồi."
"Phi, không biết xấu hổ, ai là vợ của anh, mau đứng lên." Khương Hàn Tô bị đùa giỡn, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng lên.
"Còn nữa nha, em không đồng ý với anh vào năm cấp 2. Đến cấp 3 em mới đồng ý với anh. Em không có yêu sớm ở năm cấp 2 nha." Khương Hàn Tô nói.