"Hàn Tô, cậu có thể không tin những lời tớ nói hoặc cảm thấy nó có chút buồn nôn, nhưng đối với tớ, có thể khiến cậu trở thành người bạn bên cạnh tớ, cùng nhìn ngắm mây trời, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, so với việc kiếm rất nhiều tiền và địa vị thì càng quan trọng hơn. Đối với rất nhiều người, có lẽ họ sẽ cảm thấy khó kiếm được một người con gái sau khi có tiền, nhưng vẫn có một vài cô gái cho dù có tiền và địa vị cũng không thể có được."
"Hoặc là quá muộn để có được." Tô Bạch nói.
"Tớ không tốt như cậu nói đâu." Khương Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Đừng hạ thấp bản thân!" Tô Bạch nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, cười nói: "Dù người khác không nhìn thấy chỗ đáng yêu của cậu, nhưng chỉ dựa vào vẻ bên ngoài thôi cũng đủ để tớ đau đầu khi lên cấp 3 rồi. Cậu lo lắng tớ sẽ thích người khác, tớ cũng lo lắng khi lên cấp 3 rồi sẽ xuất hiện rất nhiều tình địch!"
"Phần lớn học sinh cấp 2 rất nhát gan, chỉ dám thầm mến không dám biểu lộ. Nhưng đến cấp 3, nó khác nhiều lắm. Khi đó, cậu phải đối mặt với nhiều lời biểu lộ hơn cấp 2 rất nhiều." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, bỗng nhiên nói: "Một đời này, nếu như lập gia đình cũng chỉ có thể gả cho cậu."
Không biết có phải là vì cảm thấy an toàn rồi không, trời xui đất khiến để Khương Hàn Tô nói ra một câu nói như vậy.
Vừa nói xong, cô đỏ mặt cúi đầu, không hiểu rốt cuộc mình đang nói cái gì.
Tô Bạch ngẩn người, nhìn Khương Hàn Tô cúi đầu ngượng ngùng không thôi, cười nói: "Xem ra hai tiếng cảm ơn cậu nói vừa rồi là đang trêu tớ rồi!"
"Không, không có." Khương Hàn Tô vội vàng lắc đầu, nói: "Thật sự chỉ là cảm ơn."
"Nếu cố ý, tớ sẽ không chạy." Khương Hàn Tô sợ Tô Bạch không tin, lại bồi thêm một câu.
"Nếu cậu thật sự chạy đi thì cậu đã không thường xuyên quay đầu lại nhìn tớ rồi, sẽ không lo lắng dừng lại khi không nhìn thấy tớ." Tô Bạch nở nụ cười dịu dàng nhìn cô ấy, nói: "Không cần biết cậu cố ý hay vô ý, câu nói cậu vừa nói làm tớ cảm động rồi đấy."
Những lời Tô Bạch nói hồi nãy vốn là vì giúp cô ấy an tâm, làm cho cô ấy không còn sự tự ti, rồi các tình địch, Tô Bạch từ trước tới giờ cũng không mấy quan tâm. Bởi vì từ lâu, Khương Hàn Tô cũng chỉ có thể thuộc về hắn, nhưng khi nghe mấy lời Tô Bạch nói, cô bé này tưởng rằng Tô Bạch đang lo lắng nên không nhịn được lên tiếng an ủi hắn.
Phải gả chỉ có thể gả cho hắn, ẩn ý là kiếp này sẽ không thích người khác, chỉ có thể thích mỗi hắn.
Mặc dù Tô Bạch biết tính tính của cô ấy, nhưng nghe chính miệng cô ấy nói ra vẫn cảm động rất nhiều.
Từ khi trọng sinh cho đến khi theo đuổi cô ấy, chưa bao giờ cô ấy chân chính bày tỏ tâm ý của mình.
"Tiểu Hàn Tô." Ánh mắt Tô Bạch sáng rực, nói: "Tớ muốn hôn cậu."
"Không được." Khương Hàn Tô không còn sự ngại ngùng nữa, cô ngẩng đầu lên, nói: "Cậu mới hôn rồi."
"Tớ lại muốn rồi, hơn nữa cậu vừa mới phạm quy." Tô Bạch nói.
"Không được không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, đứng dậy muốn chạy.
Nhưng cô mới vừa đứng dậy, liền bị Tô Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Tô Bạch kéo lại, Khương Hàn Tô liền cảm giác mình ngã xuống.
Sau đó, cô ngã lên người Tô Bạch.
Tô Bạch nằm trên thảm cỏ mềm mại, hai tay ôm cô ấy vào trong ngực, cũng không có vội hôn.
Tô Bạch nghiêm túc nhìn cô bé trước mắt, nói: "Hàn Tô, cậu thật sự rất đẹp."
Mặc dù đã từng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp.
Nhưng Khương Hàn Tô trước mắt, vẫn là người con gái xinh đẹp nhất.
Có vài cô gái lúc đầu xinh đẹp, càng nhìn lại càng ghét.
Mà có vài cô gái lần đầu gặp "khuynh thành", càng nhìn càng thích.
Hắn thật sự rất thích cô ấy!
Thấy bản thân không trốn được, Khương Hàn Tô nói: "Có thể hôn mặt, hôn môi là tớ giận."
Nói xong, cô dùng tay che đi cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Tô Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thanh tú đáng yêu của cô ấy hai lần.
Sau đó, cũng không có làm những động tác khác.
Tô Bạch lẳng lặng ôm cô ấy, nói: "Hàn Tô, nếu an tâm rồi, vậy sau này cậu hãy cười nhiều hơn. Mấy ngày nay, tớ không còn nhìn thấy cậu cười nhiều như hồi còn đi học, cả ngày mặt mày ủ rũ, bị người khác nhìn thấy, còn tưởng là tớ bắt nạt cậu đấy."
"Cậu còn mặt mũi nói ra lời này." Khương Hàn Tô không nhịn được đánh hắn một cái, nói: "Cậu suy nghĩ xem mấy ngày nay cậu làm ra chuyện tốt gì, bản thân cậu bắt cóc tớ đến Bạc Thành không nói, đã vậy còn thuê nhà để tớ ở chung với cậu. Trước đây, tớ chưa từng đi khỏi Qua Thành, không biết trúng ngọn gió nào, trời xui đất khiến thế nào mà tớ theo cậu đến đây, tớ có thể không nghĩ nhiều, có thể không lo lắng về nó sao?"
"Cậu muốn tớ cười, tớ không đập một phát cho cậu chết là may lắm rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy sau này có thể cười nhiều hơn chứ? Tớ thích sự hoạt bát này của cậu lắm, tiểu Hàn Tô." Tô Bạch cười nói.
"Sao, bây giờ hết thích tớ rồi sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Thích, nhưng tớ không thích dáng vẻ không vui của cậu." Tô Bạch nói.
"Cậu học từ đâu mà bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nói ra mấy câu sến súa không biết xấu hổ này vậy? Tớ không phải là bạn gái đầu tiên của cậu đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không phải." Tô Bạch lắc đầu.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức xụ xuống.
"Tô Bạch, thì ra cậu đã yêu đương từ hồi tiểu học." Khương Hàn Tô mím mím môi, rất tức giận!
"Có ngốc hay không, cậu còn chưa đồng ý làm bạn gái của tớ đấy, sao tớ có thể có bạn gái đầu tiên được?" Tô Bạch tức giận nói.
"Chúng ta còn đánh cược, tớ không muốn thua." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Nếu như không muốn thua là có thể không thua, như vậy trên thế giới này sẽ không có nhiều dân cờ bạc tan nhà nát cửa như vậy rồi." Tô Bạch nặn nặn gương mặt cô ấy, nói: "Tiểu Hàn Tô, cậu thắng không được."
Tô Bạch nói xong, kéo cô ấy đứng lên.
"Đi thôi, lát nữa chúng ta đi dạo phố và mua cho cậu vài bộ quần áo." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Cậu vậy mà không từ chối." Tô Bạch kinh ngạc nói.
"Từ chối vô dụng, hơn nữa tớ quyết định đánh cược." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu đánh cược gì?" Tô Bạch hỏi.
"Thay vì lo lắng, suy tính thiệt hơn, cả ngày lo lắng cậu vứt bỏ tớ, không bằng đánh cược cậu tốt với tớ." Khương Hàn Tô cười nói: "Cho nên, tớ phải bắt cậu thích tớ cả đời."
"Đúng là một tiểu Hàn Tô khôn khéo, có chín phần thắng mới dám cược." Tô Bạch nói.
"Coi như là có chín phần thắng thì vẫn có một phần bại!" Khương Hàn Tô nói.
"Chờ tớ lấy đầy một phần kia, cậu sẽ đồng ý làm bạn gái tớ đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nở nụ cười tươi như hoa: "Cậu đem một phần kia lấp kín, tớ có thể gả cho cậu."
Nếu như Tô Bạch thật sự đối xử tốt với mình cả đời, vậy thì gả cho hắn thôi!
Cái gì bạn bè trai gái, từ lúc Tô Bạch trêu chọc cô thì cô cũng đã quyết định phần đời còn lại của cô rồi.
Hoặc là gả cho hắn, hoặc là sống cùng mẹ.
" Khương Hàn Tô, cậu trở mặt quá nhanh, một điểm nguy hiểm thôi cậu cũng không muốn gánh!" Tô Bạch nói.
"Tớ sợ mà." Khương Hàn Tô làm nũng lắc lắc tay hắn.
Khương Hàn Tô giữa lưng chừng núi thấp thỏm, bất an, không có can đảm.
Thế là, Tô Bạch quay đầu và đưa tay về phía cô ấy giúp cô ấy tăng thêm sự can đảm.
Sau đó, Khương Hàn Tô dũng cảm bước ra một bước kia.
Sự chênh lệch giữa tám phần và chín phần rất nhỏ, nhưng đối với một người luôn cẩn thận và tỉ mỉ như Khương Hàn Tô, chỉ có đến chín phần, cô ấy mới cảm thấy tương đối an toàn.