"Ăn một bát nữa đi." Tô Bạch lại múc thêm cho Khương Hàn Tô một chén sủi cảo.
Cô ấy chỉ ăn một bát, trong bát không có bao nhiêu cái, người lớn thế này rồi, chỉ ăn một ít không gầy mới lạ.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ không ăn nổi nữa."
"Một bát cuối cùng." Tô Bạch nói.
"Ăn nữa sẽ mập." Khương Hàn Tô nói
"Mập thì mập, dù cậu có mập lên, tớ vẫn thích cậu." Tô Bạch nói.
"Nói rất êm tai, nếu như tớ thật sự tăng thêm hai, ba trăm cân, cậu vẫn sẽ thích chứ?" Khương Hàn Tô trêu chọc hỏi.
"Khặc khặc." Tô Bạch suýt chút nữa là phun sủi cảo vừa mới bỏ vào miệng ra ngoài rồi, hắn nói: "Hai, ba trăm cân, quên đi, nhưng hơn chín mươi cân thì tớ chấp nhận được, bây giờ cậu còn chưa tới chín mươi cân, quá gầy."
"Nhưng một bát này tớ thật sự ăn không nổi nữa!" Khương Hàn Tô uỷ khuất lắp bắp nói.
"Vậy cậu có thể ăn được bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu, phần còn lại tớ ăn hết, được chưa?" Tô Bạch bất đắc dĩ nói.
"Cái này thì được." Khương Hàn Tô cười nói.
Khương Hàn Tô ăn non nửa bát, còn lại đưa hết cho Tô Bạch.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Hàn Tô chủ động đi rửa chén bát.
Tô Bạch muốn đi vào giúp đỡ, nhưng bị cô đẩy ra ngoài.
"Mấy thứ này, tớ có thể rửa rất nhanh." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy để tớ nhìn cậu rửa chén bát đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Đi vào nhà bếp, Khương Hàn Tô mở vòi nước, mặc vào tạp dề và bắt đầu rửa chén bát.
Tô Bạch dựa vào trên tường, tập trung nhìn Khương Hàn Tô rửa chén bát, khóe miệng nở nụ cười.
Có một người vợ như thế, còn mong đợi gì hơn.
"Cậu nhìn cái gì?" Khương Hàn Tô quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Bạch vẫn đang tập trung nhìn cô, cô có hơi xấu hổ.
Tô Bạch đi tới ôm lấy cô từ phía sau, sau đó đem đầu đặt ở trên bả vai của cô, cười nói: "Chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất may mắn."
May mắn là đời này theo đuổi được cô ấy, hạnh phúc cũng như thế, đời này đã có được cô ấy.
Rất nhiều cặp vợ chồng, trước khi kết hôn đều rất hạnh phúc, nhưng đến khi kết hôn thì vì những chuyện củi gạo dầu muối mà xuất hiện những mâu thuẫn và tranh cãi.
Củi gạo dầu muối ở đây không phải là vì nhà nghèo mua không nổi những thứ này, mà là do một số chuyện vặt vãnh, một bên chỉ muốn hưởng thụ mà không muốn bỏ công.
Chẳng hạn như cái chuyện rửa chén bát nhỏ bé này, rất nhiều cặp vợ chồng đã kết hôn với nhau vẫn thưởng xảy ra tranh cãi.
Một lần hai lần thì không sao, nhưng khi tích tiểu thành đại thì mỗi lần rửa chén và nấu cơm đều xảy ra mâu thuẫn, sau một quãng thời gian, tất nhiên sẽ nảy sinh mâu thuẫn lớn.
Có bao nhiêu cặp đôi yêu nhau li dị, không phải đều là vì những chuyện nhỏ nhặt tầm thường này à.
Nhưng Tô Bạch cảm thấy, giữa hắn và Khương Hàn Tô mãi mãi không bao giờ xảy ra chuyện như thế.
Bởi vì Khương Hàn Tô là mẫu người hiền thê lương mẫu.
Trong cuộc sống của hai người, cô ấy luôn muốn là người bỏ nhiều công sức hơn người kia.
Cưới vợ, nên cưới Khương Hàn Tô.
Có thể gặp được một người con gái như thế, thật sự không dễ dàng.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, mím mím môi, cô không có giãy giụa, chỉ cầm nước rửa chén qua và tiếp tục rửa chén bát.
Bát đũa hai người sử dụng ăn cơm cũng không nhiều, chỉ mấy phút là Khương Hàn Tô đã rửa sạch toàn bộ.
"Rửa xong rồi." Khương Hàn Tô nhẹ giọng nói.
"Ừm." Tô Bạch ừ một tiếng.
"Cậu có thể buông tớ ra rồi." Nhìn thấy Tô Bạch vẫn ôm như thế và không có ý định buông ra, Khương Hàn Tô nói thêm lần nữa.
"A, chén bát rửa xong rồi à? Nhanh thế!" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô xoay người, nhỏ giọng nói: "Bây giờ cậu biết rồi, có thể buông tớ ra được không?"
"Ừ, chén bát cậu rửa sạch rồi, nhưng tớ chưa thả cậu đi được?" Tô Bạch giúp cô cởi tạp dề, sau đó từ ôm chuyển thành bế.
"Cậu, lưu manh." Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Tớ lưu manh thì sao?" Tô Bạch hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô ấy một cái, rồi nâng cô ấy lên và bế vào bên trong nhà chính.
Ngoài trời mưa vô cùng lớn, lúc này mới hơn một giờ chiều, nhưng bầu trời đã âm u không khác gì buổi tối.
Mưa ở Bạc Thành là như vậy, hoặc là không rơi, một khi đã rơi là gió mưa thét gào.
Tô Bạch ẵm Khương Hàn Tô vào trong phòng và thả cô ấy xuống, sau đó đi đóng cửa lại.
Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến sấm chớp cùng sấm sét, chuyện Tô Bạch lo lắng nhất đã xảy ra.
Đó chính là ở nơi này của họ, chỉ cần có sét đánh, một ít khu dân cư sẽ bị cúp điện ngay.
Có lẽ mấy năm sau, loại tình trạng này sẽ không xảy ra nữa, nhưng hai năm trở lại đây, nó đã trở thành chuyện bình thường.
Đừng nói khu dân cư, dù là trường học của họ, đụng tới mưa to cũng sẽ bị cúp điện.
Vì vậy, vào thời gian khai giảng, giáo viên yêu cầu mỗi người đều phải mua một cái đèn pin để chuẩn bị trong trường hợp cần thiết.
Bởi vì, chương trình học buổi tối cấp 3, phải học tới mười giờ mới kết thúc.
Ánh đèn mờ ảo, vì Tô Bạch đóng cửa nên không thể nhìn thấy người trong phòng.
Chờ Khương Hàn Tô dùng điện thoại di động bật đèn pin từ màn hình lên, trong phòng mới có một chút tia sáng.
Tô Bạch đi tới cầm điện thoại di động của Khương Hàn Tô, sau đó đi vào trong phòng lấy thẻ ngân hàng ra.
"Trong phòng quá ngột ngạt, chúng ta đi ra ngoài hóng mát một chút đi, vừa hay tớ cần đi rút một ít tiền." Tô Bạch nói.
"Hừm, được." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch cầm một cái ô lớn và muốn dẫn theo Khương Hàn Tô ra ngoài.
Thế nhưng, hắn vừa nhìn thấy Khương Hàn Tô mang dép vào thì đột nhiên ngừng lại.
"Sao thế?" Thấy Tô Bạch ngừng lại và bỏ dù xuống, Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Đừng mang dép, đổi sang giày đi." Tô Bạch nói.
Tô Bạch mua cho Khương Hàn Tô không ít quần áo và giày sneaker, nhưng từ khi chia tay với cô ấy vào năm ngoái, những quần áo và giày sneaker này chưa từng mang, mãi đến tận bây giờ mới mang lại lần nữa.
Tô Bạch từ trong phòng của cô ấy cầm tới một đôi giày sneaker và một đôi vớ mới màu trắng.
"Cậu ngồi xuống đi, tớ giúp cậu mang vào." Tô Bạch nói.
"Tớ, tớ tự mình mang được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn cô.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô cũng không lùi bước, bướng bỉnh nhìn Tô Bạch.
Cô bướng bỉnh cũng chỉ là bướng bỉnh, nếu như Tô Bạch thật sự muốn làm một chuyện gì đó, cô không ngăn được.
Tô Bạch đứng dậy, ôm cô đặt lên trên ghế sô pha, sau đó ngồi xổm xuống cầm lấy bản chân nhỏ của cô.
Tháo đôi dép lào đang mang trên chân của cô ấy xuống, Tô Bạch mang từng chiếc vớ cho cô.
Sau khi mang vớ chân phải xong, Tô Bạch tiếp tục mang vớ cho chân trái.
Tiếp đến, Tô Bạch cầm bàn chân ngọc của cô ấy xỏ vào bên trong đôi giày sneaker màu trắng.
Tô Bạch buộc giày cho đôi giày sneaker, như vậy xem như xong.
Từ lúc Tô Bạch cầm lấy chân ngọc của cô, màu đỏ ửng trên mặt Khương Hàn Tô không chút nào bớt đi.
Nhìn đôi giày mới được mang lên chân, Khương Hàn Tô nói: "Bên ngoài trời đang mưa rất to, con đường trong con ngõ nhỏ không tốt, mang giày đi nhất định sẽ bẩn, còn không bằng mang đôi dép mới này đi."
Nhìn chiếc váy dài trắng được phối với đôi giày sneaker màu trắng, Khương Hàn Tô rất có vài phần tiên tử, Tô Bạch rất là hài lòng.
Thật ra, hắn rất thích màu trắng và hướng tới sự thánh thiện. Bởi vì trên đời này, cũng có chàng trai không thích người bạn gái của mình là nàng tiên lưu lạc ở nhân gian.
Bởi vậy, nghe Khương Hàn Tô nói xong, Tô Bạch không vui nói: "Mang dép không dễ bị bẩn, nhưng đôi chân của cậu chẳng phải là bị những người khác nhìn thấy hay sao?"
"A?" Khương Hàn Tô nghe vậy và mở to đôi mắt nai xinh đẹp lên, cô không nghĩ tới Tô Bạch thay giày cho cô, dĩ nhiên là vì nguyên nhân này.
"Thật ra, mặc dù tớ thuộc chòm sao Xử Nữ, nhưng cũng không có quá nhiều bệnh thích sạch sẽ. Nếu muốn nói tới, khả năng chính là có chút chủ nghĩa đại nam tử mà thôi, cậu có thể nói là ham muốn chiếm hữu và sở hữu cá nhân, vì càng thích một thứ gì đó thì càng như vậy. Tớ thích cậu, hi vọng tất cả mọi thứ của cậu đều thuộc về tớ, cho nên tớ không muốn cậu giống những cô gái mặc váy ngắn khác, bởi vì tớ không muốn người khác nhìn đùi cậu. Giống như lúc nãy, tớ không muốn để cho cậu mang dép là vì tớ thật sự rất thích đôi bàn chân nhỏ bé của cậu và cái người nhìn thấy nó chỉ có thể là tớ, chỉ có thể bị tớ chạm. . ."
Tô Bạch còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng lại bị Khương Hàn Tô đưa tay che miệng hắn lại.
"Cậu, cậu đang nói cái gì thế?" Khương Hàn Tô xấu hổ không chịu được.
Một lát sau, cô đỏ mặt nói: "Ở trường học, tớ thường xuyên mặc đồng phục học sinh, lúc ở nhà tớ gần như đều mặc quần jean, rất ít mặc váy. Nếu mặc váy, cũng đều là váy dài do cậu mua cho tớ, cậu nói mấy cái váy ngắn kia, tớ chưa từng mặc qua."
Tô Bạch mỉm cười, đi tới hôn một cái lên trên khuôn mặt cô, nói: "Tớ biết."
"Chỉ là, ở trong ký túc xá nữ tớ thường mang dép." Khương Hàn Tô có chút lo lắng ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Cậu sẽ không vì cái này mà muốn chia tay với tớ đúng không?"
"Cậu nghĩ đi đâu thế?" Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng, nói: "Cậu ở trong túc xá nữ thường xuyên mang dép tự nhiên là không sao cả, chỉ cần đừng đứng trước mặt một vài nam sinh mang nó là được rồi. Nếu cậu mang nó, họ nhất định sẽ nhìn tới đôi bàn chân xinh đẹp của cậu, nếu là như vậy, trong lòng tớ sẽ rất khó chịu."
"Không có đâu, tớ chỉ mang dép ở trong ký túc xá thôi." Khương Hàn Tô nói.
Bất kể là Dục Hoa hay là trường trung học số 1, trong trường học đều không cho phép mang dép đi học, vì giữa các tiết học thường có thể dục buổi sáng cùng chạy bộ.
Vì thế, ngoại trừ ký túc xá nữ sinh và ở trước mặt Tô Bạch, Khương Hàn Tô mới thường hay mang dép.
"Haizz, Hàn Tô, yêu cầu của tớ có phải là quá đáng lắm không?" Tô Bạch hỏi.
Thật ra, Tô Bạch cũng cảm thấy những yêu cầu này có chút quá đáng, bởi vì có một vài cô gái rất thích mặc váy ngắn.
Nhưng nếu là những bạn gái trước kia ở kiếp trước thì không sao, còn Khương Hàn Tô, vì quá thích cô nên hắn quá muốn chiếm hữu mọi thứ từ cô
Tô Bạch phát hiện, nếu như Khương Hàn Tô thật sự mặc váy ngắn, hoặc là đôi chân ngọc kia bị người khác nhìn thấy, trong lòng hắn thật sự sẽ rất khó chịu.
Cái ý muốn chiếm hữu đáng chết, Tô Bạch thậm chí còn tự hỏi bản thân mình có phải là đang nhập ma hay không.
Trước đó là không muốn để cho cô ấy nuôi mèo đực, bây giờ thì đến cả dép cũng không muốn cho cô ấy mang đi.
"Không!" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ không thích mặc váy ngắn, nó quá, quá lộ liễu."
"Còn về việc cậu không muốn cho tớ mang dép." Khương Hàn Tô hơi đỏ mặt một chút và nói: "Đó là vì cậu thích tớ, thích tớ. . . ."
"Thích cậu cái gì?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ai nha, dù sao thì cũng giống như tớ không muốn bên cạnh cậu có những cô gái khác." Khương Hàn Tô nhăn mũi nói.
Tô Bạch mỉm cười, bóp bóp mũi của cô và nói: "Bởi vì đó là cậu, cho nên tớ mới trở thành một người có lòng tham không đáy, Hàn Tô, cảm ơn cậu đã cho phép tớ trở thành một kẻ tham lam."