Các món xào làm rất nhanh, không bao lâu sau thì các món mặn cũng đã hoàn thành.
Những món tiếp theo đều là rau xanh.
"Hàn Tô, mấy món rau tiếp theo cậu bỏ ít dầu và ít muối thôi." Tô Bạch nói.
"Bỏ một nửa muỗng muối được không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Bớt thêm một nửa." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Mưa bên ngoài cuối cùng nhỏ đi một chút, Khương Hàn Tô cũng xào xong mấy món rau xanh cuối cùng, bữa cơm này coi như chuẩn bị xong xuôi.
Xương sườn là dùng lửa lớn hầm, mất thêm chút thời gian nữa là có thể sôi.
Tô Bạch sửa sang lại bàn trong phòng khách, sau đó bưng toàn bộ các món ăn trong phòng bếp ra phòng khách.
Bánh màn thầu không cần hấp, Tô Bạch lúc trở về từ Tôn Điếm đã mua vài cái bánh màn thầu, đều là bánh mới ra lò, đến bây giờ vẫn còn nóng lắm.
Khi gần 12 giờ, bà nội che dù đi vào trong nhà từ cửa sau.
"Tiểu Mộng nhi." Bà gọi.
"Dạ, bà nội." Tô Bạch trả lời.
"Thức ăn mua về chưa, có thể nấu cơm rồi." Bà nội nói.
"Không cần đâu bà nội, cơm nấu xong rồi." Tô Bạch cười nói.
"Ai làm, là con làm sao?" Bà nội hỏi.
"Không phải con làm, là cháu dâu tương lai của bà làm." Tô Bạch nói.
Đối với bà nội, Tô Bạch không có gì phải giấu diếm cả. Hơn nữa, từ lần trước Tô Bạch ở nhà dì có thể nhìn ra được bà nội rất yêu thích Khương Hàn Tô.
Bà nội là người rất thích những đứa trẻ xinh đẹp và thông minh lanh lợi, mà những thứ này, trùng hợp lại là thứ Khương Hàn Tô không bao giờ thiếu.
"Cháu dâu tương lai, là ai vậy?" Bà nội hỏi.
"Bà nhìn thấy là biết ngay thôi, con đảm bảo bà sẽ thích lắm cho mà xem." Tô Bạch vẫy vẫy tay Khương Hàn Tô đang ở trong phòng bếp, nói: "Hàn Tô."
Khương Hàn Tô có thể nghe được cuộc trò chuyện ở trong sân. Cho nên, lúc cô đi ra, cả khuôn mặt là một áng mây hồng.
Cô không nghĩ tới Tô Bạch sẽ trực tiếp công bố mối quan hệ của họ ra ngoài.
Điều này khiến cô không biết nên nói như thế nào trước mặt bà nội Tô Bạch nữa!
Nhưng cô biết, trong số những người thân của Tô Bạch, bà lão trước mặt là người hắn quan tâm nhất.
"Này, đây không phải cô gái bà nhìn thấy ở nhà dì con vào năm trước hay sao?" Bà nội kinh ngạc nói.
"Dạ. Chính là cậu ấy." Tô Bạch cười nói.
"Này, đây là chuyện gì?" Lúc bà nhìn thấy cô bé này đã cảm thấy cực kỳ yêu thích rồi và ngay lập tức nghĩ đến Tô Bạch. Nhưng khi bà hỏi qua, cô bé này còn đang học cấp 3, thành tích rất tốt, người trong nhà không cho phép con bé làm mai sớm.
"Là chuyện như vậy." Tô Bạch kể hết toàn bộ chuyện giữa hắn và Khương Hàn Tô cho bà nội hắn nghe một lần.
"Không phải chỉ là thành tích tốt hơn một chút thôi sao? Cháu trai của bà có điểm nào không sánh bằng con gái của bà ấy. Bây giờ là thời đại nào rồi, đây là tự do yêu đương, mắc gì phải xen vào chuyện của người khác, thật sự không ngại phiền phức mà." Sau khi nghe xong, bà nội nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
Tô Bạch thay Lâm Trân nói vài câu: "Bà nội, chuyện nhà của thím ấy, bà nội không biết đâu, đặt trong hoàn cảnh của thím Lâm, thím ấy làm như vậy không có gì đáng trách."
"Hừ, không cần biết bà ấy thế nào, đứa nhỏ này bà nhìn trúng rồi. Không bằng tết năm nay cả hai con kết hôn đi, sắp mười tám rồi, cũng nên kết hôn sớm thôi. Chúng ta khi đó mười lăm, mười sáu tuổi đã kết hôn rồi." Bà nội nói.
"Bà đừng có gấp, vẫn nên hoàn thành việc học tập trước đã." Tô Bạch nói.
Tô Bạch mang việc học ra nói, bà nội không còn gì để nói nữa cả.
Nếu Tô Bạch học tập giống như trước kia, vậy bà có nhiều điều cần nói.
Chỉ là thành tích học tập hiện tại của Tô Bạch tăng nhanh như gió, thằng bé còn thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành. Ai cũng biết, học ở trường trung học số 1 Bạc Thành, không cần biết học thế nào, rất hiếm khi trượt đại học.
Nếu có thể lên đại học, vậy thì khẳng định không thể kết hôn sớm được rồi.
Suy cho cùng, trong suy nghĩ của những người thuộc thế hệ trước giống như bà, kết hôn là phải sinh con, mà còn đang đi học thì tự nhiên không thể mang cái bụng lớn đi học được.
Sau khi ngồi xuống, bà nội nếm thử mấy món xào do Khương Hàn Tô làm, ăn xong bà khen không dứt lời nên càng ngày càng thích hơn.
Tô Bạch đi lấy xương sườn hầm trong nồi ra và đặt toàn bộ trước mặt Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô xấu hổ đẩy đĩa thức ăn qua, nói: "Bà nội còn phải ăn."
Bà nội Tô Bạch nhìn thấy liền bật cười, bà nói: "Tiểu Hàn Tô à, con còn chưa hiểu sao? Món xương sườn này là do tiểu Mộng nhi đặc biệt hầm cho con ăn. Bà bị mỡ cao, không thể ăn thịt và những thứ có dầu mỡ được, chỉ có thể ăn chút thức ăn thanh đạm, ngay cả rau xanh cũng không thể bỏ quá nhiều dầu và muối."
Khương Hàn Tô ngẩn người, sau đó mím mím môi, không nói nữa.
Tô Bạch mỉm cười, một lần nữa đem xương sườn đặt ở bên cạnh cô, nói: "Ăn đi, cậu phải mau chóng khôi phục lại cân nặng lúc chúng ta còn học ở trường, nếu không thì người ta còn tưởng rằng người bạn trai này của cậu không chăm sóc cậu tốt."
"Ừm." Lần này Khương Hàn Tô không từ chối nữa, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Nhìn bên thái dương của cô ấy dính một chút bột mì trắng, Tô Bạch liền dùng tay lau giúp cô ấy.
Sáng nay, bà nội từng dùng thớt để làm bánh mì, những bột mì này, có lẽ là lúc Khương Hàn Tô nấu cơm nên mới dính vào.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Hàn Tô chủ động dọn dẹp bàn và rửa sạch nồi, chén bát.
"Tớ phải đi rồi." Khương Hàn Tô đi tới trước mặt Tô Bạch nói.
Tô Bạch lột vỏ quả quýt, đút vào trong miệng Khương Hàn Tô, sau đó nói: "Trời mới vừa mưa xong, đường đất ngập nước nên dễ trơn trượt, lúc trở về cậu cẩn thận một chút, tớ xong công việc sẽ lại đến tìm cậu."
"Ừm." Khương Hàn Tô nhai nhai quả quýt, sau đó gật gật đầu.
Tô Bạch mỉm cười, bóp bóp mũi của cô, nói: "Đi thôi, tớ không tiễn cậu được."
Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó đứng dậy ôm hắn một cái, rồi cô dắt xe đạp điện ra khỏi cửa và rời khỏi nơi này.
Tô Bạch thở ra một hơi, cũng không có ra cửa nhìn bóng lưng cô ấy rời đi.
Một giờ chiều, có xe đứng đợi trước cửa nhà Tô Bạch, Tô Bạch và những nhân viên nòng cốt hiện tại của công ty cùng đi Tân Thành.
Với tư cách là người sáng lập, Tô Bạch là tổng giám đốc công ty, mà Trần Đức – người chưa nhậm chức, chính là phó tổng giám đốc của Tô Bạch.
Với tư cách là trụ sở chính, tuy công ty hiện tại đã tuyển dụng một ít người, nhưng ở một vài bộ phận quan trọng, vẫn thiếu rất nhiều người.
Công ty vừa mới thành lập, tuyển dụng nhân tài có thể nói là chuyện quan trọng nhất của Tô Bạch bây giờ.
Đến Tân Thành đã là buổi tối rồi, Tô Bạch mời mọi người ăn cơm ở khách sạn, đến sáng ngày hôm sau bắt đầu kiểm tra.
Không kiểm tra không biết, khi kiểm tra rồi, Tô Bạch mới biết những quán mì này có nhiều hạng mục không đạt tiêu chuẩn.
Đình chỉ việc mở rộng, nội bộ tự kiểm tra là đúng đắn, việc mở rộng quán mì giao cho cấp dưới làm, có thể nói là đầy rẫy những vấn đề.
Ban đầu Tô Bạch nghĩ tới là cố gắng hết sức không làm tổn hại đến việc kinh doanh của người chủ quán mì. Vì thế, sau khi thành lập quán mì, người được tuyển dụng đầu tiên chính là những người từng mở quán mì.
Thế nhưng, những người này từ lúc mở quán mì đã có vấn đề rồi, không chỉ là vấn đề vệ sinh, có vài người làm mì không đúng cách.
Càng tìm hiểu sâu quán mì thì phát hiện có rất nhiều người cảm thấy chỉ cần được trả tiền lương là được, không cần thiết phải bỏ công bỏ sức ra nên quán mì càng tệ thêm.
Mặc dù là như vậy, dựa vào WIFI, quán mì vẫn đông đúc như cũ, bởi vì toàn bộ những người này đến đây là vì sử dụng mạng miễn phí.
Nhưng có một điểm khiến Tô Bạch lo lắng nhất chính là, nếu như sau này quán mì xảy ra chuyện, những người này nhất định sẽ lập tức đứng ra chỉ trích quán mì.
Trong quá trình kiểm tra, đừng nói là mì ngon, đến ngay cả mì khô phổ thông cũng không ngon như trước. Thậm chí vì không có đủ thời gian làm kịp cho khách, rất nhiều mì còn không được luộc chín.
Như vậy, trong tương lai những người khách này đứng ra chỉ trích, họ cũng không thể nói thêm gì được.