Hơn hai ngàn cân, dùng ba mươi cái bao mới chất đủ.
Tô Bạch và mọi người làm từ một giờ cho đến bốn giờ, đến khi ông bà nội Khương Hàn Tô quay trở về, mọi người lại cùng nhau làm thêm một giờ nữa, mới coi như hoàn thành xong.
Sau khi đem toàn bộ lúa mạch bỏ vào trong bao, phần còn lại là vác nó vào trong nhà, cái này mới là việc nặng nhọc nhất.
Cũng may, ông bà nội Khương Hàn Tô quay trở về, đội ngũ của bọn họ mở rộng thành sáu người.
Nhiều người cùng phụ một tay, cả hai cùng nhau nhấc lên, đúng là không tốn bao nhiêu sức lực.
Dù sao cũng chỉ là mang từ ngoài sân vào trong nhà, không quá xa.
Nhưng dù là như vậy, phải đến sáu giờ tối mới xem như thành công chuyển hết vào trong.
Sau khi chuyển xong cái bao cuối cùng, Tô Bạch trực tiếp đặt mông ngồi ở ngoài sân.
Hắn đã có thể cảm giác được rồi, mấy ngày tiếp theo khó tránh khỏi việc đau nhức lưng eo.
Khương Hàn Tô cầm ly nước của mình đi ra ngoài cửa.
Cô đem ly nước của mình đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch nhận lấy và uống một hơi hơn nửa ly nước.
"Trời sắp tối rồi, tớ phải đi về." Tô Bạch nói.
Trời chuẩn bị mưa nên tối rất nhanh, lúc này mây đen rợp trời, nhìn rất là doạ người.
Mây đen thế này, chỉ cần có một giọt mưa rơi xuống, kế tiếp chính là một cơn mưa dông gió giật, sấm sét vang dội.
Nếu Tô Bạch không thừa dịp trời còn chưa mưa quay trở về, chờ đến khi mưa rơi xuống, hắn khó mà đi về được.
Không phải sợ gặp mưa, mà là sau cơn mưa lớn, con đường nhỏ ở Khương thôn không dễ đi.
Khương Hàn Tô rưng rưng nước mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Tô Bạch đưa ly nước cho cô, cười nói: "Cảm động rồi đúng không, là vì ngày hôm nay tớ thật sự rất mệt, nhưng tớ đã là bạn trai của cậu, đây là việc tớ nên làm. Muốn thật sự cảm ơn tớ, trước hết cậu phải chăm sóc thân thể của cậu cho thật tốt mới được, cậu thiếu tớ nhiều như vậy, nếu thân thể gặp vấn đề gì đó, cậu sẽ áy náy cả đời."
"Hừm, tớ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt và sẽ không để cho thân thể của mình xảy ra vấn đề." Khương Hàn Tô nói.
"Hơn nữa, cậu không cần lo lắng, tiếp theo không có việc gì nặng nhọc hết, còn lại chỉ là tớ giúp gia đình thả dê và cho gia cầm ăn thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy là được." Tô Bạch nói.
"Được rồi, tớ nên đi rồi, còn ở lại đây thêm, trời mà mưa xuống thì không tốt." Tô Bạch nói.
Hắn đứng dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, sau đó lái xe gắn máy rời khỏi nơi này.
Không bao lâu, Lâm Trân cùng Tô An Hồng từ trong sân đi ra.
"Tiểu Mộng đâu?" Tô An Hồng hỏi.
"Dạ. Về nhà rồi." Khương Hàn Tô nói.
Lâm Trân nhíu mày, nói: "Nó còn chưa cầm quà nó tặng về."
"Mấy món quà này chúng ta không thể nhận, chị dâu, ngày mai chị cho em mượn xe điện, em cầm mấy món quà này trả lại cho nó." Lâm Trân nói.
"Nếu nó đã đưa tới rồi, vậy em cứ nhận đi, hà tất gì phải trả lại." Tô An Hồng nói.
Lâm Trân lắc lắc đầu, nói: "Không được, quà này cần phải trả lại."
"Chỉ là ngày mai em phải lên trên trấn giúp đỡ ba mẹ bán rau, em sẽ để Hàn Tô mang đi trả lại cho nó." Lâm Trân nói.
"Hàn Tô biết đường sao?" Tô An Hồng hỏi.
"Không phải có chị dâu ở đây sao? Hàn Tô trước đây từng đi qua Tô gia thôn, chị nói địa chỉ nhà Tô Bạch cho con bé biết, Hàn Tô có thể tìm tới nhà." Lâm Trân nói.
"Tìm tới nhà tiểu Mộng không khó lắm, hiện tại phần lớn người ở Hậu Tô cũng đã đi ra ngoài làm công rồi, toàn bộ thôn sau chỉ sợ cũng chỉ có một nhà tiểu Mộng còn có người nên rất dễ dàng tìm được nhà khi đến Hậu Tô." Tô An Hồng nói.
Khương Hàn Tô đứng ở bên cạnh Lâm Trân không nói tiếng nào, thế nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại sáng lên.
Giây tiếp theo, cô lại hơi lo lắng.
Bởi vì lúc này, những đám mây đen kéo dài suốt buổi chiều cuối cùng cũng đã bắt đầu mưa.
Tô Bạch mới ra Khương thôn, chạy tới đường lớn Khương Tập, bầu trời liền trút mưa xuống.
Khác với lúc hắn tới, lúc này trên đường lớn sạch bóng, không có một hạt lúa mạch.
Bởi vậy, Tô Bạch không còn sợ trơn trượt nữa, hắn nắm chặt tay ga, tăng tốc độ, trực tiếp lái xe gắn máy chạy với vận tốc 50.
Cảnh sắc hai bên chợt loé qua rồi biến mất, thời gian Tô Bạch về đến nhà chưa quá mười phút đồng hồ.
Đỗ xe ở trong sân, Tô Bạch đi vào trong phòng thay bộ quần áo khác.
Lúc đi vào nhà bếp, bà nội đang nấu ăn.
Tô Bạch cầm khoai lang bỏ vào trong nồi, hấp nó chín.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tô Bạch liền đi ngủ sớm.
Giấc ngủ này, Tô Bạch ngủ rất say.
Nhưng đến khi tỉnh lại, hắn mới biết thế nào là đau nhức toàn thân.
Eo, lưng, đùi, bao gồm cả chân. Tất cả đều đau.
Nếu muốn nói cái công việc rèn luyện thể chất tốt nhất ở trong thôn là gì, thì đó chính là đóng bao lúa mạch.
Bởi vì công việc này có thể rèn luyện toàn bộ các khớp quan trọng trên người.
Tô Bạch mở cửa sổ ra, đầu tiên là hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ, sau đó đứng dậy gõ gõ phía sau lưng mình.
Ngủ quá sớm, điện thoại di động thì quên sạc pin.
Dùng máy sạc sạc điện cho điện thoại di động, Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện đã là chín giờ sáng rồi.
Sau khi đi xuống lầu, Tô Bạch gọi lớn, nếu trong nhà không có ai trả lời, có lẽ bà nội đi đến nhà thờ rồi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, rất nhiều người già ở đây đều bắt đầu tin Cơ Đốc giáo, cách hai ngày là đi đến nhà thờ một lần, đến thời gian ăn trưa mới quay trở về.
Tô Bạch đi vào nhà bếp, bà nội đã chuẩn bị xong cơm nước cho hắn cả rồi.
Chỉ là bây giờ Tô Bạch đang rất khát, cũng không phải quá đói.
Có lẽ là vì tối ngày hôm qua hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, hắn ăn không nổi thức ăn.
Lấy thức ăn và cơm thừa ở trong lồng hấp ra ngoài, Tô Bạch dùng cái thìa múc một ít nước cơm vào trong bát.
Những món canh đã nguội, uống vào mùa hè rất thoải mái.
Tô Bạch hôm nay không có thời gian đi đến nhà Khương Hàn Tô, sau khi hắn ăn trưa xong, buổi chiều phải đến mấy cái thị trấn xung quanh nhìn xem một chút.
Tuy bây giờ, mỗi cái trấn trong Qua huyện đều đã mở một quán mì Tô Bạch, nhưng bởi vì còn đang đi học, hắn không có thời gian để đi kiểm tra từng nhà.
Điều này chắc chắn không được, đến thời điểm mở quán mì nhiều hơn, chỉ cần một quán mì nào đó xảy ra vấn đề đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự chung.
Những quán mì này, hắn đều muốn đích thân đi kiểm tra một lần.
Ít nhất là về phương diện vệ sinh, nó nhất định phải được đảm bảo tốt.
Mặt khác, những nhân tài cao tầng của công ty hiện tại còn rất ít, Tô Bạch cũng chỉ đào được một người tên Trần Đức mà thôi.
Đây là cái tai hại do việc phát triển nhanh chóng mang đến, tức là tất cả các vị trí đều thiếu. Tô Bạch bây giờ đang rất thiếu người.
Có lẽ hắn cần phải tạm dừng việc mở rộng quy mô trước. Và việc đầu tiên phải làm chính là tuyển dụng các nhân tài cho các vị trí của công ty để giúp Tô Bạch có thể đứng vững, tiếp đến mới là tiến quân vào các khu đô thị khác.
Và trong khoảng thời gian này, có rất nhiều học sinh tốt nghiệp cần tìm việc làm, Tô Bạch có thể từ những người này sàng lọc ra được vài nhân tài cho công ty.
Tô Bạch đang nghĩ ngợi mọi chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa này khiến Tô Bạch giật mình, thôn sau không có ai, ngoại trừ vào những ngày lễ và ngày tết, rất ít người sẽ đi đến nhà hắn gõ cửa.
Tô Bạch đi tới mở cửa, thì ra là Khương Hàn Tô tới nhà hắn.
Tô Bạch sững sờ nhìn Khương Hàn Tô trước mắt đang đi chiếc xe đạp điện và mang theo đồ đến.
"Sao thế?" Khương Hàn Tô bước xuống chiếc xe điện, gác xe thật cẩn thận, sau đó hỏi.
Tô Bạch không nói chuyện, đi tới, trực tiếp ôm cô ấy lên.
Rất lâu rồi không cảm nhận được hương thơm này.
Rất lâu rồi không cảm nhận sự mềm mại này.
Chỉ là nhẹ đi nhiều so với thời điểm hắn ôm lần trước.