Hai người ngồi bên trong KTV một lúc, Tô Bạch chọn thêm một vài bài hay để nghe.
Bài hát tự nhiên không phải là do mình hát, mà là nghe chính ca sĩ hát.
Khi đến ba giờ, hai người rời khỏi KTV và Tô Bạch gọi điện thoại cho Tô Sắc.
Công việc của họ hình như có hơi khó khăn, mãi đến tận bây giờ còn chưa làm xong, Tô Bạch hỏi họ mất bao lâu, họ nói ít nhất cần thêm một giờ nữa.
Nơi đây băng tuyết đầy trời, cô ấy có chút mơ mơ màng màng, Tô Bạch cũng không biết nên dẫn cô ấy đi đâu chơi.
Thôi thì đi dạo xung quanh đây một lát, dưới trời tuyết cùng cô ấy che dù đi dạo cũng không tệ.
Từ sau năm 2012. số lần tuyết rơi ở quê nhà ngày càng ít, năm nay nói không chừng là trận tuyết rơi duy nhất. Nếu bỏ qua và đợi thêm vài năm nữa, không biết phải đợi đến khi nào mới có lại.
Từ trong KTV đi ra, Tô Bạch che dù, sau đó ôm cô ấy bắt đầu đi dạo.
Khương Hàn Tô thật sự rất thích tuyết, đặc biệt là sau khi buông thả bản thân.
Mũ, găng tay, bịt tai, khăn quàng cổ, cô ấy đều mang cả rồi và cô ấy sẽ không còn bị lạnh cóng khi có tuyết rơi giống như trước kia.
Thế là, cô ấy nở nụ cười ngây thơ, sau đó từ bên cạnh nắm một nắm tuyết và ném trực tiếp lên người Tô Bạch.
Tô Bạch che dù, hắn nhìn cô gái cách đó không xa đang mỉm cười, thè lưỡi và làm khuôn mặt quỷ ném tới mình.
Hắn khép dù lại, sau đó cũng nắm một nắm tuyết ném tới cô ấy.
Tô Bạch khi còn bé không biết đánh bao nhiêu lần gậy tuyết, kỹ thuật này của hắn vẫn còn, hắn ném một cái trúng ngay mũ của Khương Hàn Tô.
Nhìn thấy chiếc mũ lông xù của Khương Hàn Tô xuất hiện đám mây tuyết, đặc biệt là có một ít rơi xuống khuôn mặt và cái mũi cao của cô ấy, Tô Bạch bắt đầu bật cười thành tiếng.
Khương Hàn Tô cau mũi một cái, đem tuyết từ trên mặt mình lau sạch.
Cô tức rồi, nắm lên một nắm tuyết lớn và ném tới Tô Bạch.
Chỉ là Tô Bạch lần này đã có sự chuẩn bị, cho nên né tránh được ngay.
Cô ấy nắm lên một cục tuyết và ném một lần nữa, những vẫn bị Tô Bạch ung dung né tránh.
Lần này Khương Hàn Tô tức giận thật rồi, cô nắm lên một nắm tuyết lớn, bắt đầu đuổi theo Tô Bạch.
Thế là, cô ấy đuổi, Tô Bạch chạy.
Hai bóng người một nam một nữ chuyển động qua lại trên đường phố, quả cầu tuyết như viên đạn bay tới bay lui, tiếng cười nói vui đùa của hai người vang vọng khắp đường phố.
Bên cạnh, thỉnh thoảng có những người đi ngang qua nhìn thấy cặp đôi này đang chơi ném tuyết, họ đều lắc lắc đầu, ao ước không thôi.
Người trung niên ao ước trở về độ tuổi mười sáu, mười bảy như họ. Người thiếu niên thì ao ước bên cạnh họ có một cô gái hoặc chàng trai tài giỏi như vậy.
Cuối cùng, Tô Bạch sợ cô ấy chạy lâu sẽ xảy ra chuyện, liền dừng lại, nhưng bởi vì thể lực của cô ấy tiêu hao quá lớn nên đem quả cầu tuyết ném hụt đi và cô chủ động đi tới.
Nhìn quả cầu tuyết đập trúng Tô Bạch rồi, Khương Hàn Tô mới hài lòng nở nụ cười.
Tô Bạch đi tới ôm cô ấy vào trong ngực, cười hỏi: "Lần này hài lòng rồi chứ?"
"Ừ, hài lòng rồi." Khương Hàn Tô hài lòng gật gật đầu.
Tô Bạch cầm tay cô ấy, cứ như vậy cùng nhau đi trở về, khoảng nửa tiếng sau là có thể đi đến nơi Vương Thuyền đỗ xe.
Tô Bạch còn tưởng rằng vừa nãy cô ấy chạy lâu như vậy khẳng định rất mệt, liền dừng lại nói với cô ấy: "Tớ cõng cậu đi."
"Cậu sẽ mệt đấy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu thấy cậu thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Không. Tớ rất nhẹ." Khương Hàn Tô nói.
"Đương nhiên là không." Tô Bạch mỉm cười, đem dù đưa cho cô ấy, sau đó cúi người xuống, nói: "Lên đây đi."
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm dù, sau đó hai tay vòng lấy ôm cổ Tô Bạch và nằm nhoài lên người hắn.
Hai tay Tô Bạch nâng đỡ hai đùi cô ấy và cõng cô lên.
Khương Hàn Tô nằm nhoài lên người hắn và mở chiếc dù đang đóng ra.
Một chiếc dù lớn che cho cả hai người giữa bầu trời tuyết lớn bay lả tả, nó chỉ có thể từ bên cạnh họ lướt qua.
Tô Bạch thấy cảnh này, chợt nhớ tới một câu kinh điển ở mấy năm sau.
Từ đây mưa bụi rơi kinh thành, một người bung dù hai người đi.
Nhưng đối với họ mà nói, phải là từ đây tuyết lớn bao phủ Qua Thành, một người bung dù một người đi.
Cô ấy bung dù, hắn đang đi, lẽ nào không phải một người bung dù, một người đi hay sao?
Chỉ hy vọng hai câu phía sau, hai câu trong bài Giá Cô Thiên của Hạ Chú sẽ không xuất hiện.
Về sau mưa xuân rơi Biện Kinh, chỉ một quân vương trong cơn mưa.
Hai câu này được Hạ Chú viết lên để nhớ thương người vợ đã khuất của mình.
Xem ra từ xưa tới nay, chỉ cần là người vợ cần cù và đức hạnh, đều sẽ chết sớm.
Cái này đúng với người vợ Triệu thị của Hạ Chú, người vợ Vương Phất của Tô Thức cũng là như thế.
"Hàn Tô." Tô Bạch bỗng nhiên gọi.
"Ừm." Khương Hàn Tô đáp.
"Sau này cậu đừng vất vả như vậy nữa." Tô Bạch nói.
"Không được, tớ còn phải trả tiền cho cậu, còn phải để mẹ tớ có một cuộc sống thật tốt." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
Khương Hàn Tô sau khi say rượu không có lừa dối Tô Bạch, mà đem những lời thật lòng nhất trong suy nghĩ của cô ấy nói ra.
Mà trên thế giới này, lời chân thật nhất thường là lời khiến cho người ta đau đớn nhất.
Cô ấy vừa nói ra câu này, Tô Bạch không thể ngăn cản được.
Cô ấy muốn trả tiền, khi trả tiền xong rồi sẽ không còn tự ti.
Tô Bạch làm sao ngăn cản cô ấy đây?
Lẽ nào vẫn phải để cho cô ấy ăn nói khép nép hay sao?
Tô Bạch không muốn Khương Hàn Tô cứ luôn tự ti, cứ nói chuyện khép nép khi sống chung với hắn.
Hơn nữa, như vậy sẽ không công bằng với cô ấy.
Cho nên, hắn chỉ có thể nhìn cô ấy làm việc vất vả để trả tiền.
Cô ấy vì mẹ mà vất vả, cái này Tô Bạch có thể ngăn cản sao?
Hắn cũng không có cách nào ngăn cản được, là một người con, đây là chuyện nên làm.
Nhưng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, Tô Bạch coi như là nghĩ tất cả biện pháp, cũng muốn giúp cho cô ấy đỡ vất vả một ít.
Nếu không thì một ngày nào đó làm việc quá sức mà sinh bệnh, đến lúc đó hối hận không kịp rồi.
"Trả tiền, để mẹ cậu có cuộc sống thật tốt là chuyện quan trọng, nhưng cậu cũng phải vì thân thể cậu mà suy nghĩ nhiều hơn. Cậu còn phải theo tớ rất nhiều năm đấy, thân thể cậu từ đầu đã yếu rồi, không thể xảy ra chuyện tiếp được." Tô Bạch nói.
"Ừ, tớ biết rồi." Khương Hàn Tô gật đầu.
Tô Bạch thở dài, để tránh thân thể cô ấy xảy ra chuyện, xem ra sau này cứ cách một khoảng thời gian nên dẫn cô ấy đi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần.
Thân thể của cô gái này vốn đã yếu rồi, hơn nữa đời trước hương tiêu ngọc vẫn, Tô Bạch đúng là vẫn đang lo lắng về chuyện này.
Nửa giờ sau, hai người cùng nhau quay trở về nơi Vương Thuyền đỗ xe.
Chỉ là bây giờ cả nhà họ còn chưa quay về, hai người liền đi vào trong một quán bi-a gần đó để tránh gió tuyết.
"Ông chủ, cho hai ván." Một ván năm hào, Tô Bạch trả hai đồng.
"Tớ không biết chơi!" Khương Hàn Tô nói.
"Tớ dạy cậu." Tô Bạch cúi người nắm chặt tay Khương Hàn Tô, sau đó đánh bóng vào trong lỗ.
Sau khi để cô ấy thử vài lần, Tô Bạch nói: "Cậu thử xem."
"Được." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nhưng cô thử liên tiếp nhiều lần, đừng nói đem bóng đánh vào trong lỗ, cô còn không đánh trúng bóng.
"Thật là khó!" Khương Hàn Tô le lưỡi một cái.
Tô Bạch có chút không nói nên lời, cô ấy thử liên tiếp năm, sáu lần mà vẫn không đánh trúng bóng. Đúng là không ai như cô ấy.
Tô Bạch một lần nữa nắm tay và hướng dẫn cô ấy đánh bóng. Lần này, cuối cùng cô ấy có thể đánh trúng rồi.
Chỉ là sau cú đánh, bóng lăn nhẹ về phía trước.
"Có lẽ cậu nên dùng gậy sau." Sức mạnh của cô ấy thực sự là quá nhỏ.