Chương 308: Chồng

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:56:46

Sau khi đến trước nhà Khương Hàn Tô, Tô Bạch không có đi vào, mà để Tiểu Chanh Chanh đi vào gọi cô ấy ra. Tiểu Chanh Chanh đi gọi, mặc dù Lâm Trân có nhìn thấy cũng sẽ không nói gì. Tiểu Chanh Chanh thích chơi cùng Khương Hàn Tô, hắn biết. Nhưng nếu mình đi vào và bị mẹ cô ấy nhìn thấy, bà ấy tuyệt đối không cho phép Khương Hàn Tô bước ra cửa. Tô Bạch đứng ở ngoài cửa đợi một lúc, chờ đến khi hắn nghe được tiếng bước chân truyền đến, hắn lập tức trốn ở cửa bên phải. "Ơ?" Tiểu Chanh Chanh đi ra ngoài cửa, nhìn thấy bên ngoài không có bóng dáng của Tô Bạch, có chút nghi hoặc. Cô bé nhớ trước khi đi, Tô Bạch rõ ràng đứng ở ngoài cửa chờ cô bé mà! "Tiểu Chanh Chanh, sao thế?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. Thời điểm Khương Hàn Tô vừa mới hỏi xong, bỗng nhiên cô cảm giác được có thứ gì đó đánh lên áo bông của mình, cô định hỏi thử đứa nhóc nào lại chơi cái trò quái ác như vậy thì lập tức nhìn thấy Tô Bạch cầm một cây súng lục nhựa đi tới. Mặc dù sau đó hắn dùng súng chĩa vào người cô và nói: "Đừng nhúc nhích, nếu còn cử động là tôi sẽ nổ súng bắn." Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, cười nói: "Cậu nổ súng đi, cậu nổ súng bắn chết tớ đi, xem thử ai là người đau lòng nhất." Tô Bạch bỏ súng xuống, nói: "Xem như cậu lợi hại." "Cơ thể cậu thoải mái hơn chút nào chưa?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ngủ một giấc là thoải mái hơn nhiều rồi." Tô Bạch cười nói. "Được rồi, chúng ta đừng đứng chỗ này nói chuyện nữa, nếu như bị mẹ vợ tương lai của tớ nhìn thấy, có khi phải sinh ly tử biệt một lần nữa đó." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô cũng sợ mẹ cô phát hiện, thế là hai người mang theo Tiểu Chanh Chanh đi về phía con đường nhỏ kia. Có Khương Hàn Tô ở đây, Tô Bạch can đảm hơn một ít, rất nhanh bọn họ đi xuyên qua khu nghĩa trang nhỏ. "Chị Hàn Tô, em có thể hỏi chị một chuyện được không?" Tiểu Chanh Chanh đột nhiên hỏi. "Em hỏi gì, hỏi đi." Khương Hàn Tô nói. "Hồi nãy tới đây, anh Mộng Thành hỏi em có sợ ma không, ma là gì vậy chị?" Tiểu Chanh Chanh đột nhiên hỏi. Tô Bạch: ". . ." Móa, tự nhiên mình đi hỏi một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi cái vấn đề này làm gì cơ chứ? Chắc chắn là do mình bị doạ sợ rồi, ngay cả nói chuyện cũng không dùng não để suy nghĩ. Khương Hàn Tô nghe xong, một tiếng xì vang lên, trực tiếp bật cười. "Chị Hàn Tô, thì ra là chị biết cười." Tiểu Chanh Chanh như đang phát hiện một vùng đất bình thường mới. Tô Bạch lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Hàn Tô nở nụ cười tươi như hoa, cười nói: "Chị Hàn Tô của em cũng là người, sao mà không biết cười được? Nhưng chị Hàn Tô của em cười lên, thật là xinh đẹp mà!" "Da mặt cậu đúng là dày." Khương Hàn Tô không vui nói. "Rồi, là vì trả xong hết nợ nần, mới khác đến vậy thôi! Rất lâu rồi tớ không nhìn thấy cậu phản kháng lại tớ, trong khoảng thời gian ngắn đúng là có chút không quen." Tô Bạch cười nói. "Vậy cậu có thích tớ hiện tại không, hay chỉ thích một người trước đây chỉ biết dựa vào cậu. Ở trước mặt cậu luôn tự ti, có những lúc còn không dám ngẫng đầu lên nhìn?" Khương Hàn Tô bỗng nhiên cười hỏi. Khương Hàn Tô trước đây, bởi vì thiếu tiền Tô Bạch, tuy hai người là người yêu của nhau, nhưng bởi vì cô là người không thích nợ người khác nên hay hạ thấp bản thân khi ở cùng Tô Bạch. Nhưng sau khi Khương Hàn Tô trả lại tiền, cũng sẽ không vì Tô Bạch bây giờ có bao nhiêu tiền, thân phận địa vị có cao bao nhiêu, mà khiến bản thân rơi vào trạng thái tự ti. Đối với Khương Hàn Tô mà nói, Tô Bạch có tiền cũng tốt, không có tiền cũng được, cô thật sự không quá quan tâm, cô chỉ biết, hắn là người cô thích là được. Nếu Tô Bạch nghèo, vậy sau này bản thân mình kiếm tiền nuôi hắn không phải là không thể. Ai bảo cô thích hắn làm chi, cả cuộc đời này cô chỉ yêu đương một lần, mà Tô Bạch, chính là người duy nhất cô thích cả đời này! "Hừm, để tớ nghĩ lại đã." Tô Bạch làm bộ trầm tư một chút, sau đó cười nói: "Tớ đương nhiên thích một tiểu Hàn Tô vâng lời răm rắp rồi." "Nhưng cô ấy mãi mãi không quay lại được." Khương Hàn Tô nói. "Tiểu Chanh Chanh, có thỏ rừng kia." Tô Bạch chỉ chỉ phương hướng sau lưng, sau đó chờ Tiểu Chanh Chanh quay đầu lại đi tìm, Tô Bạch trực tiếp ôm cái thân thể mềm mại tinh tế của Khương Hàn Tô, tiếp đến là cúi đầu hôn cô. "Buông, buông tớ ra, đừng hôn mà, có Tiểu Chanh Chanh ở đây đó." Thân thể Khương Hàn Tô mềm nhũn, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. "Không buông, trừ phi cậu thực hiện yêu cầu tớ, nếu không thì tớ để cho Tiểu Chanh Chanh nhìn thấy chúng ta." Tô Bạch tiếp tục ôm eo của cô, sau đó hôn một cái lên vành tai tinh xảo của cô. Miệng của đứa trẻ không thể giữ được, nếu như bị Tiểu Chanh Chanh nhìn thấy rồi, có thể nói mấy lời lung tung hay không. Thế là cô mở miệng hỏi: "Yêu, yêu cầu gì?" "Cái yêu cầu này đơn giản lắm, chỉ cần cậu gọi một tiếng chồng, thế nào?" Tô Bạch hỏi. "Không, không được, chồng chỉ có thể gọi sau khi kết hôn thôi." Khương Hàn Tô lắc đầu nói. "Cậu cảm thấy hai chúng ta không thể kết hôn được sao?" Tô Bạch hỏi. "Nếu cậu cảm thấy hai chúng ta không thể kết hôn được, vậy bây giờ tớ sẽ buông cậu ra." Tô Bạch nói. "Cậu, cậu lại bắt nạt tớ." Khương Hàn Tô nói. "Tớ bắt nạt cậu đấy, vậy cậu gọi hay không gọi đây?" Tô Bạch hỏi. "Tiểu Chanh Chanh chắc sắp về rồi." Tô Bạch nhắc nhở. "Ưmm, chồng." Sau khi nói ra chữ này, Khương Hàn Tô cúi đầu, cô có thể cảm giác được toàn bộ cơ thể của mình từ trên xuống dưới đều đỏ bừng lên vì xấu hổ. Khương Hàn Tô trước đây không cách nào gọi được chữ này, không phải là vì cảm thấy cái tên gọi này chỉ có thể gọi sau khi kết hôn. Đối với cô mà nói, thời điểm cô và Tô Bạch trở thành người yêu của nhau, cũng đã quyết định sau này phải gả cho hắn rồi. Sở dĩ cô không thể gọi được, thực sự là vì chữ này quá khó mở miệng, mà cô lại là một cô gái cực kỳ dễ xấu hổ. "Tiểu Hàn Tô chính là tiểu Hàn Tô, cậu lộ cái đuôi sói ra rồi nha." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô và cười nói. "Là do cậu ép tớ!" Khương Hàn Tô xấu hổ nói. "Với cái tính cách nhím nhỏ này của cậu, năm đó nếu tớ không ép cậu, nói không chừng trải qua nhiều năm, bản thân cậu còn không biết Tô Bạch là người nào. Lúc đó nhìn thấy cậu ôm nhiều sách giáo khoa như vậy, trên tay lại không đeo găng tay, trong lòng thấy đau vì cậu, muốn giúp cậu ôm một ít. Thế mà cậu không muốn tớ ôm dùm, thực sự là chó cắn Lã Động Tân, không nhận lòng tốt của người ta." Tô Bạch nói. "Ai bảo cậu đau lòng làm gì? Tớ không khiến cậu đau lòng." Khương Hàn Tô nói. "Chiếm được tiện nghi còn ra vẻ đúng không? Nếu như không phải thích, ai đâu mà rãnh rỗi đi quan tâm đến cậu." Tô Bạch không vui nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, mặc dù cô lại bị Tô Bạch ép buộc lần nữa, nhưng cô không có bất kỳ sự tức giận nào. Thật là kỳ lạ. Xem ra kiếp này phải bị hắn khắc chế gắt gao rồi. Chỉ cần hắn muốn, mình lúc nào cũng là tiểu Hàn Tô. Ô ô ô, cái này quá đáng đương mà. "Hài lòng đi, thoải mái đi, sau này còn muốn nghe những câu nói này, nhớ thường xuyên gọi là chồng là được." Tô Bạch nói. "Nghĩ hay lắm, không có lần sau đâu." Khương Hàn Tô giận dữ và xấu hổ nói. "Chị Hàn Tô, anh ấy lừa em, chỗ đó làm gì có thỏ rừng, em tìm chỗ đó rất lâu rồi vẫn không tìm được, nghe nói thỏ rừng có thể khoan lỗ, em còn đào một ít đất nữa nè." Tiểu Chanh Chanh nói. Tô Bạch dùng điện thoại di động rọi đèn, hắn không còn từ nào để nói, cô bé này đúng là đào đất. Nếu không thì trên quần áo của cô bé vì sao lại dính nhiều đất đến vậy. "Có người chỉ thích đi lừa con gái, đến cả một cô bé năm tuổi cũng đi lừa. Tiểu Chanh Chanh, đối với loại người này, em nói xem, chúng ta nên xử trí hắn như thế nào đây?" Khương Hàn Tô hỏi. "Đánh hắn!" Tiểu Chanh Chanh tức giận nói. Khương Hàn Tô duỗi bàn tay trắng như tuyết về phía Tô Bạch. "Làm gì? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn đánh tớ sao?" Tô Bạch hỏi. "Đưa cho tớ cây súng lục đồ chơi vừa nãy cậu dùng." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch cầm cây súng lục đưa cho cô. Khương Hàn Tô cầm súng lục đồ chơi tới, trực tiếp dùng súng bắn vào áo lông của Tô Bạch. "Cuối cùng cũng coi như báo thù được rồi." Cô le lưỡi một cái, đáng yêu cười nói. "Nếu không thì, cậu bắn tớ vài phát nữa đi?" Tô Bạch bỗng nhiên nói. "Vì sao?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Đã lâu rồi tớ không nhìn thấy cậu lè lưỡi, rất đáng yêu." Tô Bạch cười nói.