Chương 174: Đĩa quay

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:41:21

"Đương nhiên!" Tô Bạch cười và đưa ông lão một đồng tiền. "Quay trúng cái nào thì được cái đó phải không?" Tô Bạch hỏi. "Ngoại trừ cảm ơn vì đã ủng hộ, con quay trúng cái nào thì được cái đó, tuyệt đối không quỵt nợ." Ông lão nói. Nhưng vào lúc này, một đứa bé trai bên cạnh đi tới. "Anh, đừng chơi, ông ấy đang lừa đấy." Đứa bé trai khịt khịt mũi, kéo kéo ống tay áo Tô Bạch. Trên mặt bé trai lấm lem, trong ánh mắt còn ngấn một ít nước mắt, lúc nói chuyện thì nước mũi kéo một đường dài. Tô Bạch lấy mấy tờ khăn giấy từ trong túi đưa cho đứa bé. Bé trai cầm lấy khăn giấy và lau lau nước mũi, cảm kích nói: "Cảm ơn anh." "Em chơi rồi sao?" Tô Bạch hỏi. "Em nhìn thấy trên vòng quay của ông ấy đều là khen thưởng, em liền xoay mấy lần, sau đó thì thua hết toàn bộ tiền trên người." Đứa bé trai nói. "Anh, đây thực sự là gạt người, ông ấy đang lừa anh đấy." Đứa bé trai lại nhắc nhở lần nữa. Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt u ám của ông lão, đứa bé trai sợ hãi núp ở sau lưng Tô Bạch. "Không sao cả, anh đây có nhiều may mắn lắm, không những không mất tiền, còn có thể lấy lại phần tiền em bị mất nữa đó." Tô Bạch hỏi: "Em thua bao nhiêu tiền?." "Năm, năm đồng." Vừa nhắc tới tiền, bé trai lập tức không nhịn được khóc lên. "Ông nội cho em năm đồng. Đây chính là tiền đi chơi một ngày của em." Bé trai rơm rớm nước mắt nói. "Đừng khóc." Tô Bạch lau lau nước mắt cho đứa bé, hỏi: "Chưa ăn cơm sao?" "Em chưa, chưa ăn." Bé trai nói. Tô Bạch cười, vẫy vẫy tay với Khương Hàn Tô, sau đó nói gì đó bên tai cô ấy, rồi đưa cho cô ấy mười đồng tiền. Khương Hàn Tô gật gật đầu, nhưng không có cầm lấy tiền từ tay Tô Bạch. "Anh nhờ chị này đi mua đồ ăn cho em, rất nhanh sẽ trở về." Tô Bạch nói. "Cảm ơn anh." Có lẽ là vì có hơi đói bụng, bé trai cũng không có từ chối, nhưng đứa bé tiếp tục khuyên Tô Bạch thêm lần nữa. "Anh. . ." "Em nhìn kỹ nha, đừng khuyên. Gần đây vận may của anh rất tốt." Tô Bạch nói. Bé trai thấy khuyên không được, lại hơi sợ ánh mắt của ông lão, chỉ có thể nhút nhát đứng sau lưng Tô Bạch. "Có chơi không? Nếu như con cảm thấy có sự lừa gạt thì có thể không chơi, chỉ cần con chơi, ông sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi." Ông lão nói. Tô Bạch dù sao cũng không phải là đứa bé tám, chín tuổi dễ bị lừa. Nếu như hắn quỵt nợ không trả, ông lão còn thật sự không biết nên làm gì. "Con đương nhiên là chơi, con đã đưa ông một đồng rồi, lẽ nào ông trả lại cho con số tiền đó sao?" Tô Bạch hỏi. "Đương nhiên là không." Ông lão nói. "Vậy là tốt rồi." Tô Bạch nói xong thì quay vòng quay. Vòng quay này có thể quay thuận kim đồng hồ hoặc có thể quay ngược chiều kim đồng hồ, Tô Bạch quay một vòng thuận kim đồng hồ trước. Mũi tên ở giữa vòng quay dừng lại ở một ô trong số đó, ông lão nhìn vào những ô phần thưởng, cười nói: "Chúc mừng con đã kiếm được một đồng." Nói xong, ông lão không chút do dự đưa cho Tô Bạch một đồng tiền. Tô Bạch nhận lấy, tiếp tục quay. Nó vẫn giống như năm đó, vài lần đầu tiên sẽ giúp bạn kiếm thêm một khoản lợi nhuận nhỏ, và những lần sau đó là làn sóng thua toàn tập khiến bạn mất trắng. Tô Bạch tiếp tục quay, lần thứ hai rơi vào ô phần thưởng hai đồng, ông lão một lần nữa đưa cho Tô Bạch hai đồng. "Anh, cầm tiền đi thôi, đừng quay nữa." Bé trai nói. "Thật muốn đi? Một đồng tiền mười lần, con mới chỉ quay hai lần, còn thừa lại tám lần." Ông lão nói. "Dĩ nhiên là con muốn quay tiếp rồi." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch quay lần thứ ba, mà lần này, mũi tên ngừng ở một ô rất nhỏ trong đó. "Không phải là cảm ơn vì ủng hộ. Con nhìn xem trên ô viết gì? Ông đem phần thưởng đưa cho con." Ông lão nói. Tô Bạch liếc mắt nhìn nội dung trên ô, cười nói: "Không phải ông đưa cho con, mà là đến phiên con đưa cho ông. Nội dung trên ô là trả lại hai mươi đồng." Nói xong, Tô Bạch lấy ra hai mươi đồng tiền, ném cho ông lão. "Còn thừa bảy lần." Tô Bạch nói. Lần thứ bốn, quay trúng ô phần thưởng hai đồng. Lần thứ năm, lại quay vào ô trả hai mươi đồng, Tô Bạch lại ném cho ông lão hai mươi đồng. Vẻ mặt Tô Bạch không thay đổi, dù bị lừa nhưng vẫn tiếp tục chơi, không chỉ khiến cho ông lão nhà cái tấm tắc trong lòng, đồng thời cũng thu hút rất nhiều người vây xem. Nhưng vào lúc này, Khương Hàn Tô đi ra ngoài mua bánh trở về. Cô đi ra ngoài mua ba cái bánh nướng nhân ớt, đưa hai cái cho bé trai còn chưa ăn cơm, sau đó lại đưa cho Tô Bạch một cái. "Không phải là tớ nói cậu chỉ mua cho em ấy thôi sao? Sao còn có phần của tớ nữa?" Tô Bạch ngẩng đầu hỏi. Khương Hàn Tô mỉm cười, không nói chuyện. "Cô bé ngốc." Tô Bạch đem bánh nướng xé ra, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô nửa cái. "Tớ không đói bụng." Khương Hàn Tô lắc đầu từ chối. "Cậu cảm thấy tớ đói sao? Không phải là mua cho tớ rồi sao?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô đành phải nhận lấy. "Anh, cái này em có thể đưa cho chị ấy, em chỉ cần ăn một cái là được rồi." Bé trai lúc này nói. Tô Bạch mỉm cười, sờ sờ đầu của đứa bé, nói: "Hai chúng ta đều ăn cơm rồi, em ăn một mình đi." "Dạ." Bé trai đầu tiên là gật gật đầu, sau đó nói với Khương Hàn Tô: "Chị, chị, chị nhanh khuyên anh ấy đi, anh ấy đã thua bốn mươi đồng tiền rồi." Hồi nãy, Khương Hàn Tô còn muốn khuyên hắn nhưng bây giờ lại lắc lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh hắn. Quần áo Tô Bạch mua cho cô đều rất đắt, Khương Hàn Tô ở nhà không dám mặc, cho nên lúc này mặc trên người vẫn là quần jean màu xanh lam. Cô ngồi xổm xuống, Tô Bạch dời vị trí sang chỗ khác, hắn cười nói: "Vận may của tớ không quá tốt cho lắm, Hàn Tô, cậu đến thử xem, nói không chừng cậu có thể thắng tiền đấy." "Được." Khương Hàn Tô gật gật đầu, ngồi xuống ở trên ghế. "Quay ngược chiều thử xem." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nhẹ nhàng quay vòng quay một cái. Vòng quay cứ quay và quay, cuối cùng dừng lại trên một ô và thắng được năm đồng. Tô Bạch cười to nói: "Hàn Tô nhà ta ra tay quả có khác, trước đó tớ còn không quay được ô năm đồng nào, cậu quay tiếp đi." Khương Hàn Tô lại nhẹ nhàng quay. Rõ ràng Khương Hàn Tô dùng sức rất ít, nhưng mũi tên vòng quay lần này lại quay rất nhanh. Nó lướt qua một đồng, hai đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi, năm mươi, cảm ơn vì ủng hộ, đến một trăm. Đúng, một trăm đồng, vòng quay dừng lại ở ô phần thưởng lớn nhất, phía trên nó là ô cảm ơn vì ủng hộ. Người vây xem bên cạnh ồ lên ngạc nhiên. Phần thưởng một trăm, người này vừa mới thua bốn mươi, chẳng phải là kiếm lại toàn bộ rồi sao? Bên cạnh có vài người lớn tuổi trong nhà từng dặn dò qua vài lời khó hiểu, trước đây người lớn trong nhà luôn nói vòng quay là lừa gạt, nói vượt qua hai đồng là không thể quay tới tiếp được. Nhưng cô bé vừa mới quay được năm đồng, cùng với hiện tại quay được một trăm, nó có nghĩa là gì? "Có phải là nên trả tiền rồi không? Thêm vào năm đồng nữa, tổng cộng 105 đồng." Tô Bạch cười nói. Tuy là mùa thu, nhưng trên mặt ông lão đã lấm tấm mồ hôi, số người vây xem bên cạnh rất nhiều, ông ấy chỉ có thể đem tiền đưa Tô Bạch. "Vận may tiểu Hàn Tô thực sự quá tốt, cái gọi là thấy đủ thì thôi, nếu đã kiếm lời nhiều như vậy rồi, không nên chơi nữa." Tô Bạch cười nói. "Cậu trai trẻ, một đồng tiền có thể quay mười lần, hiện tại con mới chỉ quay được bảy lần, còn thiếu ba lần." Ông lão nói. Không biết vì sao vòng quay xảy ra trục trặc, nhưng nếu Tô Bạch cứ như vậy mang tiền đi, vậy mình đã lãng phí cả nửa ngày. Lừa người nhiều, càng lúc càng không dễ lừa, ngày hôm nay mình ngồi ở đây từ sáng cho đến bây giờ, cũng chỉ lừa được vài người. Còn có ba lần cơ hội, chỉ cần ba lần đều quay vào ô hai mươi đồng, vậy thì lần này mình chỉ lỗ vài đồng mà thôi. Nếu như cậu trai trẻ này tham tiền và muốn tiếp tục chơi kiếm tiền, bản thân mình còn có rất nhiều cơ hội kiếm tiền. "Thật sự phải tiếp tục chơi tiếp sao? Tay vợ con rất linh đấy, tiếp tục quay, nói không chừng ông sẽ thua càng nhiều hơn." Tô Bạch cười nói. "Thua bao nhiêu ông đều trả hết, nếu ông dám nói ra lời này thì chắc chắn ông có tiền trả." Ông lão nói. "Đây chính là do ông nói nha." Tô Bạch nói: "Hàn Tô, tiếp tục quay." Khương Hàn Tô gật gật đầu, tiếp tục quay. Lần thứ tám, 100. Lần thứ chín, 100. Lần thứ mười, 100. Khương Hàn Tô liên tục quay ba lần, ba lần đều cùng một vị trí, đều vào ô phần thưởng 100 trên vòng quay. Ba lần kiếm lời ba trăm, nhưng Tô Bạch cũng không có để Khương Hàn Tô đình chỉ, cũng không có hỏi ông lão có trả tiền ngay bây giờ hay không. Tô Bạch lại ném một đồng vào trong hộp của ông lão, híp mắt cười nói: "Hàn Tô, tiếp tục quay." Sau đó, Khương Hàn Tô lại quay mười lần. Mười lần, đều là một trăm. Vận may, một lần thì được, nhưng hai lần ba lần đến mười lần đều là một trăm, vậy thì nó không còn liên quan đến vận may nữa rồi. Người vây xem đều không phải người ngu, bọn họ biết rằng trò chơi này gian lận, chỉ là rất nhiều người cũng không biết ông lão này đến cùng là làm cách nào khống chế vòng quay. "Tổng cộng là một ngàn ba, ông ơi, đừng quỵt nợ nha!" Tô Bạch cười nói. "Mày giở trò gian lận, mày đã động tay động chân vào vòng quay của tao." Ông lão cả giận nói. Nhiều tiền như vậy, ông ta làm sao có khả năng trả đây? "Con động tay động chân, lẽ nào ông không có động hay động chân sao?" Tô Bạch cười lạnh nói.