Chương 55: Triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:31:08

Khoảng cách từ huyện Qua đến Thường Châu không xa, ở bến xe có một chuyến xe đường dài để đến Thường Châu. Năm giờ rưỡi sáng, Trần Tùng bắt chuyến xe đầu tiên là có thể đến Thường Châu vào buổi tối ngày hôm đó. Tối ngày hôm qua, Tô Bạch và bọn họ ở KTV hát vài tiếng, rồi đi quán nét Thời Đại chơi thêm Cross Fire thêm mấy tiếng, trong đó có cả Tô Bạch. Năm người vừa chơi vừa ăn, chơi dò mìn rồi chơi cả Resident Evil, cùng nhau lập tổ đội Giant City Ruins, kết quả khi tới ải 19, cũng chính là cửa chú lùn. Ngoài trừ Tô Bạch, những người khác đều không biết đánh như thế nào. Tô Bạch chỉ huy nhiều lần, để bọn họ ngồi xổm ở tàu điện ngầm đánh mới coi như thông qua, nhưng sau khi thông qua thì không ai còn mạng nào nữa, không cách nào đi tới cửa ải cuối cùng đánh BOSS. Bọn họ chơi đến 12 giờ, chơi suốt đêm, Tô Bạch một mình trở lại trường học. Đêm qua, thời điểm Tô Bạch về trường học tuyết đã ngừng rơi rồi, vì thế khi Tô Bạch tỉnh lại vào sáng sớm liền nhìn thấy mặt trời. Đề phòng nha đầu ngốc kia đến sớm, Tô Bạch rời khỏi ký túc xá vào lúc bảy giờ ba mươi. Kết quả Tô Bạch mới vừa rời khỏi ký túc xá nam đã nhìn thấy Khương Hàn Tô vẫn còn ngủ trong ký túc xá nữ. Tô Bạch không tiếp tục đi về phía trước mà đứng ở dưới gốc cây bạch dương chờ cô ấy. Một trận gió rét thổi tới, tuyết dày trên cây bạch dương rơi xuống đập lên đầu Tô Bạch. Tuyết từ đầu chui vào trong người Tô Bạch làm hắn lạnh, run lên lập cập. Tô Bạch có chút tức giận đá một cước vào gốc bạch dương, cái cây rung rung và tuyết rơi càng nhiều hơn. Tô Bạch đứng ở dưới cây bạch dương, trực tiếp bị tuyết đập lên người, nháy mắt đầu trắng xóa. Xì. Nhìn thấy cảnh này, Khương Hàn Tô lập tức bật cười. Thế là, trời đất mất đi màu sắc. Tô Bạch không đứng dưới gốc cây bạch dương nữa, đi tới bên cạnh cô ấy, hắn không phủi tuyết trên người mình mà nhìn cô , nói: - Tôi làm cậu khóc, khiến cậu tức giận, còn chưa từng khiến cậu cười. Tôi nghĩ phải mất thêm thời gian mới có thể khiến cậu bất cười, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm được rồi. Sau khi Tô Bạch nói xong, cười nói: - Hay là tôi đứng ở dưới gốc cây bạch dương rồi đạp một phát, để cậu cười thêm lần nữa nhé? Khương Hàn Tô cúi đầu nhìn mũi giày, nhỏ giọng nói: - Cậu đá lần nữa tôi cũng sẽ không cười. Tô Bạch cởi áo lông, phủi sạch tuyết trên người, sau đó đổ toàn bộ tuyết bên trong mũ ra ngoài. Tô Bạch mặc áo lông vào, sau đó đi tới dưới gốc cậy bạch dương, hắn đưa tay nhặt ít bông tuyết, sau đó trở lại trước mặt Khương Hàn Tô. Hắn mở bàn tay, nhìn những bông tuyết trong suốt trong tay kia, cười nói: - Tôi đang nâng cậu trong lòng bàn tay. Khương Hàn Tô ngẩn người, sau đó hỏi: - Cậu, cậu biết? Tô Bạch trừng mắt nhìn, cười nói: - Triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu. Dịch nghĩa: *Cành xanh thoắt ẩn thoắt hiện, nét kiêu sa chưa biến mất. Khi bị bỏ rơi ở nhân gian, cảm giác như thể một đoá hoa tuyết. Đây là thơ của Từ Vị Từ Văn Trường - Minh triều, trong bài thơ này, Hàn Tô có nghĩa là bông tuyết, cho nên cái tên Hàn Tô trong Khương Hàn Tô bắt nguồn từ bài thơ này. - Tôi có tính là người đầu tiên biết ý nghĩa tên của cậu ngoại trừ người đặt tên cho cậu không? Bài thơ này, e là ngay cả giáo viên ngữ văn của chúng ta cũng không biết. - Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô mím mím miệng, không nói chuyện. - Khương Hàn Tô à, tôi là người cầm nhiều "cái đầu tiên" của cậu như vậy, cậu không có cái gì để chạy trốn được đâu. - Tô Bạch cười nói. Cô ấy cúi đầu không nói lời nào, Tô Bạch cũng không nói, cứ như vậy cúi đầu nhìn cô ấy. - Cậu thật đáng ghét! - Cuối cùng, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên. Nói xong, cô ấy liền bỏ chạy. Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, Tô Bạch nở nụ cười. Cô ấy đi tới phòng học, còn Tô Bạch đi ra ngoài mua bữa sáng. Tô Bạch đem bữa sáng tới thì nhìn thấy Khương Hàn Tô xinh đẹp động lòng người đứng ở cửa phòng học, cô nhìn thấy Tô Bạch trở về, có chút nổi nóng lườm hắn một cái, sau đó duỗi bàn tay nhỏ trắng như tuyết ra, nói: - Chìa khoá. - Tôi thấy chạy nhanh như vậy, còn tưởng là trên người phải có chìa khoá rồi chứ. - Tô Bạch đem chìa khoá đưa cho cô ấy, cười nói. Khương Hàn Tô mặc kệ hắn, mở cửa đi vào. Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh và đem bữa sáng đưa cho cô ấy. - Cậu nói xem, tôi có thể ôn tập tất cả nội dung tiếng Anh được không? - Tô Bạch hỏi. Ngày 20 tháng 2 là kỳ thi tháng đầu tiên của bọn họ nên thời gian còn lại của Tô Bạch không nhiều. Trước kỳ thi đầu tiên hàng tháng, hắn nhất định phải đem nội dung môn tiếng Anh toàn bộ học cho xong, sau đó dùng thời gian hai tháng để giải toán học. Sau đó là dành một tháng cho môn hoá học vật lý và tháng tiếp theo là môn lịch sử chính trị, đến lúc đó cũng sắp thi cấp 3 rồi. Một học kỳ ôn tập xong toàn bộ các môn lớp 9 là một chuyện rất khó khăn. Đặc biệt là toán học, tuy Tô Bạch dự định dành thời gian hai tháng để ôn tập toàn bộ, nhưng nói thật, đối với môn này hắn không có niềm tin cho lắm. Toán học cấp 2 là môn có kiến thức móc nối với nhau, chỉ cần thiếu đi một mắt xích sẽ cảm thấy khó hiểu ngay. - Muốn đuổi kịp chương trình học, hai tuần hẳn là có thể. Cậu không cần học những môn khác, hai tuần này chỉ ôn tập tiếng Anh là được. - Khương Hàn Tô nói. - Có thể ngồi chung với cậu là quá tốt rồi, như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi cậu. - Tô Bạch nói. - Tôi cũng cần học tập. - Khương Hàn Tô nói. - Cậu đã vô địch rồi, tôi cảm thấy cậu đi thi rất dễ đạt được 720 điểm trở lên. - Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô học nhanh hơn bọn họ nhiều, chẳng hạn như ngữ văn, toán, vật lý, hóa học, lịch sử, ... Bản thân cô ấy xem sách, không hiểu thì đi hỏi giáo viên nên học xong toàn bộ rồi. Hiện tại chuyện Khương Hàn Tô muốn làm chính là ôn tập những gì đã học, Tô Bạch cảm thấy nếu hiện tại Khương Hàn Tô lập tức đi thi thì điểm cũng không thấp. - Nếu như chỉ là 720 thôi, vậy cần nỗ lực nhiều hơn nữa! - Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch: - . . . Hai tuần tiếp theo, Tô Bạch xem như triệt để bước vào con đường học tập. Thời gian nghỉ ở tuần đầu tiên, Tô Bạch đi khu trường mới Dục Hoa để kiểm tra tình hình lắp đặt thiết bị và trang trí, tuy vậy hắn không quên ôn tập tiếng Anh. Bởi vì Khương Hàn Tô đưa sách ôn tập tiếng Anh trước đây cô ấy từng làm, Tô Bạch từ mua hai quyển sách ôn tập lớp 8 từ tiệm sách Tân Hoa, sau đó điên cuồng làm bài. Mãi đến tận ngày 19 tháng 2, khoảng cách đến kỳ thi tháng đầu tiên còn một ngày, Tô Bạch mới chính thức dừng lại. Vào lúc này, còn một ngày trước kỳ thi tháng đầu tiên, Tô Bạch đã đuổi kịp tiết Anh ngữ của Đoàn Đông Phương. - Thứ tự chỗ ngồi trong kỳ thi tháng ngày mai đã được phát ra, tôi đọc tên ai thì nhớ kỹ chỗ ngồi và lớp mình thi. - Đoàn Đông Phương nói. - Nhạc Hân, lớp 7 – ban 11, số 17. - Mộ Vĩ Sơn, lớp 9 – ban 12, số 36. - Trương Tường, lớp 8 ban 19, số 43. - Hứa Lâm, lớp 9 – ban 12, số 76. - Khương Hàn Tô, lớp 7 – ban 12, số 6. - Cung Khánh, lớp 9 – ban 7, số 90. - Tô Bạch, lớp 7 – ban mười 11, số 16. - Mẹ nó, Hứa Lâm và Mộ Vĩ Sơn, hai cậu cũng quá may mắn đi? Kiểm tra ngay trong lớp chúng ta. - Trương Tường bên cạnh nói. - May mắn cái gì? Phân ở lớp chúng ta, lại không phải do giáo viên lớp chúng ta giám thị. - Hứa Lâm nói. - Nhưng lén lút viết một vài thứ ở trên bàn vẫn được mà, số 76 là bàn của ai?- Hứa Lâm hỏi. - Là bàn của Trương Tân Lệ, cậu định viết sao? - Trương Tường hỏi. - A, là cô ấy à, vậy thì quên đi. - Hứa Lâm nói. Nếu như Tô Bạch là lưu manh đứng đầu trong lớp bọn họ, như vậy Trương Tân Lệ chính là nữ sinh lưu manh nhất. Trương Tân Lệ ở lớp bọn họ, ngoại trừ sợ Tô Bạch ra, có thể nói là ai cũng không sợ, Hứa Lâm không dám chọc. - Bạch ca, vận may của cậu quá tốt, ngồi bên cạnh cậu chính là Nhạc Hân. Có Nhạc Hân rồi, điểm thi tháng lần này của Bạch ca chắc chắn sẽ không thấp. - Hứa Lâm nói.