Chương 22: Bối Phận

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:15:24

Đến Khương Tập thì khoảng cách tới Tô gia thôn cũng không còn xa. Trạm cuối của xe là trên trấn Lâm Hồ, nhưng Tô Bạch không phải là người ở trấn ấy. Vào năm 1996. Phụ Thành trở thành một thành phố và Qua Thành trở thành huyện thuộc Phụ Thành. Vào năm 2000. địa giới An Bắc một lần nữa phân chia và Bạc Thành từ huyện trở thành thành phố, còn Qua huyện thì từ Phụ Thành sát nhập vào Bạc Thành. Phía trên thay đổi lớn, phía dưới cũng thay đổi không nhỏ. Vào năm 2001. Khương Tập vốn thuộc về Lâm Hồ bị cắt khỏi địa giới và lấy thân phận phụ trấn sát nhập vào Lưỡng An trấn. Nhưng xét về vị trí địa lý, Khương Tập cách Lâm Hồ gần nhất, chẳng hạn như Khương Tập muốn đến Tô gia thôn của bọn họ chỉ cần đi xe gắn máy khoảng mười phút là đến. Lúc đến Tô gia thôn, tài xế cũng không có lên tiếng hỏi người trong xe có ai muốn xuống xe hay không. Bởi vì ở cửa thôn Tô gia thôn, có vài người trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng đợi xe. Bọn họ định đi lên trấn họp chợ, ngày hôm nay là ngày 20 tháng giêng, đúng dịp gặp nhau ở Lâm Hồ. Cái gọi là họp chợ, chính là lấy một thị trấn làm trung tâm, người bán đến thị trấn vào ngày này là muốn đem đồ vật mình cần lên trấn bán, mà người mua thì ở một ngày này đi lên trấn chọn mua. Lâm Hồ gặp hai, Lưỡng An gặp một, hai cái trấn đóng cửa mở cửa đúng dịp cùng mở cửa, cái này có thể để những người cần mua đồ gấp có thể đến một thị trấn khác mua đồ nếu thị trấn kia đóng cửa. Đương nhiên, từ sau khi phụ trấn xuất hiện, trình trạng như thế rất ít khi xuất hiện. Ví dụ như Lưỡng An trấn, vào lúc Lưỡng An đóng cửa, phụ trấn Khương Tập của bọn họ lại mở cửa. Khi xe dừng lại ở cửa thôn, Tô Bạch đưa tám đồng cho tài xế, sau đó bước xuống xe. - Cậu nhỏ, tan học rồi à? - Vài người đàn ông nông dân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi nhìn thấy Tô Bạch, đều cười chào hỏi. - Ừm, mới vừa tan học, vì sao hôm nay các ông lại ngồi xe họp chợ vậy? - Tô Bạch hỏi. Tuy rằng ngồi xe từ nơi này đến trấn chỉ cần hai đồng, nhưng hai đồng này ở trên trấn là có thể ăn được một bữa sáng, vì thế mà người trong thôn rất ít khi ngồi xe đi lên trấn. Trong thôn, có rất nhiều nhà có xe hơi, đương nhiên, loại xe này không phải là xe hơi gì cả, mà là xe gắn máy, xe đạp điện, xe ba bánh, đủ loại. - Ài, đừng nói nữa, xe ba bánh trong nhà bị đông luôn rồi, dù có đề thế nào cũng không nổ, đây không phải là vì quá sốt ruột mua thức ăn cho gia súc sao? Hết cách rồi, chỉ có thể ngồi xe hơi đi. - Người kia nói. - Khí trời này, còn là buổi sáng sớm, thật sự rất khó nổ máy. - Tô Bạch nói. - Đúng là vậy! Người kia thở dài, sau đó lại nói: - Cậu nhỏ, chúng ta còn có việc, chúng ta đi trước. - Được. - Tô Bạch gật gật đầu. Xe ba bánh bọn họ nói tới là loại xe ba bánh cần dùng dầu diesel dành cho nông nghiệp, loại xe này là công thần lớn nhất giúp thu hoạch lúa mì trong thôn hàng năm. Trên cơ bản, những người làm công việc đồng áng thì loại xe ba bánh dành cho nông nghiệp không thể thiếu, vì nó chở được rất nhiều hàng hóa. Hơn nữa lúc Tô Bạch còn nhỏ, xe gắn máy có rất ít người trong thôn mua về, rất nhiều người họp chợ đều ngồi loại xe này. Trước cửa thôn có hai trụ đá lớn, đây là vì ngăn chặn những xe ô tô cỡ lớn đi vào thôn. Con đường đá đi vào thôn được người trong thôn cùng nhau xây dựng lên, tự nhiên không muốn để cho những xe ô tô chở hàng cỡ lớn đi vào phá hủy. Hai bên đường là con sông lớn nhất thôn — sông Hồng. Lượng nước của Sông Hồng năm 2012 vẫn rất lớn, không giống với sau này Tô Bạch trở về, nó đã hoàn toàn khô cạn rồi. Hai bờ sông là những cây bạch dương trụi lủi, trên cây bạch dương có vài con quạ đen lúc này đang kêu réo không ngừng. Tô Bạch nheo mắt lại, hắn mới vừa trở về thì con quạ này đã réo lên không ngừng, hắn muốn trở về cầm ná bắn nó một phát. Người trong thôn rất mê tin, tiếng quạ kêu bình thường không phải là chuyện tốt, đặc biệt là đối với người vừa trở về từ nơi khác. Con quạ như là cảm nhận được ác ý của Tô Bạch, nó kêu thêm hai tiếng nữa thì không tiếp tục dám kêu thêm lần nữa. Hai tay Tô Bạch đút vào trong túi, hài lòng đì vào thôn. - Cậu nhỏ, đã về rồi à? - Người hai bên đường đang ăn sáng hỏi. - Ừ. - Tô Bạch gật đầu. - Cậu nhỏ, ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đến nhà chúng ta ăn một chút. - Lại có người hỏi. - Tôi ăn rồi. - Tô Bạch nói. - Ông nhỏ sắp thi cấp 3 rồi? Dục Hoa như thế nào? Ngày mai tôi sẽ để Phi Tử nhà tôi đến Dục Hoa. - Lại có người nói. - Rất tốt. - Tô Bạch nói. - Cha, cha gọi anh ấy là ông, vậy con nên gọi anh ấy là gì? Còn nữa, anh ấy nhỏ hơn rất nhiều so với cha, sao cha gọi anh ấy là ông cơ chứ! - Cậu bé tên Tô Khắc Phi - học sinh tiểu học năm thứ hai không hiểu, quay sang hỏi cha của mình. - Tu Chí An Hữu Thanh, Khắc Phương Thường Thái Toàn biết không? Con là đời chữ Khắc, cha là đời chữ Thanh, mà ông cố của con là đời chữ An, cha không gọi là ông thì gọi là gì? Sau này, con gặp ông nhỏ thì phải gọi là ông cố biết không? - Cha của Tô Khắc Phi phổ cập kiến thức khoa học phổ thông cho đứa con của mình. - Vậy tại sao những dòng họ trên trấn không có cái gọi là bối phận? Bọn họ đều là xưng hô ngang hàng với nhau. - Tô Khắc Phi hỏi. - Đó là bởi vì thôn bọn họ không bằng Tô gia thôn của chúng ta! Con biết những người trong thôn khác gọi thôn chúng ta là gì không? Một Tô mười ba dặm! Chúng ta có từ đường tổ tông ở đây, phương viên này mười ba dặm. Người trong Tô gia thôn đều là người trong thôn chúng ta, hơn nữa Tô gia thôn chúng ta đều là người một nhà khoảng hai trăm ba trăm năm nay rồi. Chính vì thế không thể rối loạn bối phận được, làm ầm ĩ lên sẻ thành truyện cười. - Cha đứa bé hơi kiêu ngạo nói. - Ô ô. - Đứa nhỏ tên là Tô Khắc Phi lúc này cầm một món bánh đi tới trước mặt Tô Bạch, sau đó đáng yêu hỏi: - Ông cố, ông ăn bánh không? Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nhưng khi hắn thấy gương mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, vẫn đi tới sờ sờ đầu của đứa bé, sau đó cười nói: - Ông cố ăn rồi. Nói xong, Tô Bạch lấy ra MP4, đeo tai nghe lên, sau đó thì bất luận thôn dân hai bên đường nói với hắn cái gì, hắn đều làm bộ không nghe thấy, bước nhanh về nhà mình. Kiếp trước, lúc hắn đi học không nghĩ sẽ hồi hương, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì mỗi lần hồi hương hắn đều phải nói chuyện với thôn dân hai bên đường. Ai không nói chuyện, bọn họ sẽ ở sau lưng nói người đó không lễ phép. Tô Bạch thật sự rất ngạc nhiên, bọn họ đều là hậu bối của mình và dĩ nhiên, nếu như không bắt chuyện với trưởng bối thì thật là bất hiếu. Nhưng những người nói chuyện vớ vẩn, có hàng trăm cái miệng hai bên đường, trong vòng nửa tiếng thì bạn đừng hòng nói xong chuyện. Nếu đổi thành lúc khác, Tô Bạch có thể cùng bọn họ nói vài ba câu. Chỉ là tiết trời lạnh giá, bà nội trong nhà còn đang chờ hắn về nhà nên hắn không có thời gian ở đây nói chuyện linh tinh với bọn họ. Tu Chí An Hữu Thanh, Khắc Phương Thường Thái Toàn, đây là niên đại bối phận mới trong từ đường tổ tông trong thôn, mà Tô Bạch là người đời chữ An trong số ít một nghìn miệng ăn trong thôn. Trong số những con cháu họ Tô bằng tuổi với Tô Bạch, thế hệ chữ Khắc cũng đã xem như là bậc cao niên rồi, nhưng Tô Bạch là thế hệ chữ An lại cao hơn thế hệ chữ Khắc hai đời. Trước đây, Tô Bạch không gọi là Tô Bạch, mà gọi là Tô An Bạch, nhưng khi Tô Bạch lên thành phố học tập, phát hiện có rất nhiều bạn học có tên hai chữ, trong đó không có ai có chữ thuộc thế hệ, tiểu Tô Bạch phản nghịch muốn thay đổi. Vì lý do đến năm lớp 6 Tô Bạch mới làm sổ hộ khẩu, thế là, hắn tự đổi tên mình trên sổ hộ khẩu thành Tô Bạch. Sau khi bà nội của hắn biết được chuyện này liền cầm gậy đánh hắn một trận. Trước Tô Bạch, không người nào trong Tô gia thôn dám đem chữ thuộc thế hệ xóa đi. Chỉ là trưởng thôn khi biết được không hề nói gì, bởi vì đây đã là thời đại mới. Mà thời đại mới, dĩ nhiên là phải có sự thay đổi mới.