Chương 33: Không Cùng Một Thế Giới

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:20:33

Nhìn Khương Hàn Tô choàng khăn quàng cổ trắng, nở nụ cười tươi rói đứng ở đó, Tô Bạch không nhịn được thở dài nói: - Rất đẹp. Ở trên mảnh đất An Bắc nghèo khó, trong tòa thành nhỏ hẻo lánh ở Qua huyện này, tại một nơi không được ông trời ưu ái lại thai nghén được ra một cô gái giống như Khương Hàn Tô. Nếu như đời này Tô Bạch không đem cô ấy ôm vào lòng, vậy việc hắn trọng sinh trở nên mất đi ý nghĩa rồi. Kiếp trước Tô Bạch thiếu cái gì? Cái gì hắn cũng không thiếu, chỉ có thiếu Khương Hàn Tô mà thôi! Đúng như những gì hắn nghĩ trước đây, hắn trọng sinh là vì muốn ở bên cạnh Khương Hàn Tô. Khương Hàn Tô nghe vậy mím mím miệng, không nói gì. Cô nhớ lại những lời nói của mẹ mình trước khi đi, lúc đó Lâm Trân nói với cô, đối phó với kiểu người bám đuôi như Tô Bạch "chỉ cần con không để ý đến đối phương, duy trì sự lạnh nhạt, dần dần, đối phương khẳng định sẽ biết khó mà lui". Chỉ là Lâm Trân không biết , những năm này Khương Hàn Tô vì phòng ngừa có người trêu chọc mình, cô ấy vẫn luôn duy trì tính cách lạnh lùng với người ngoài. Có một số việc, cô ấy biết cách xử lý hơn mẹ của mình. Nhưng cái sự lạnh lùng này, sớm đã bị Tô Bạch đánh tan vào cái ngày hôm trước cô ấy ôm sách đi tới cửa sau rồi. Trước đây, có rất nhiều người đến thổ lộ hoặc gửi thư tình cho cô, toàn bộ đều được cô xử lý rất đơn giản. Bởi vì quyền chủ động vẫn luôn trên tay cô, chỉ cần cô nói một tiếng xin lỗi, đối phương sẽ biết khó mà lui. Nhưng Tô Bạch thì khác, cô phát hiện bất luận mình nói cái gì làm cái gì, quyền chủ động vẫn luôn ở trên tay Tô Bạch. Đối phó với những người khác thì Khương Hàn Tô có cách, nhưng đối với Tô Bạch, cô lại không biết làm cách nào. Có rất nhiều lần cô ấy giả vờ như không nghe thấy những gì Tô Bạch nói, bởi vì đây là cách xử lý tốt nhất. Kể cả khi Tô Bạch mua cho cô bữa sáng và đưa khăn quàng cổ cho cô, Khương Hàn Tô biết mình phản kháng không được. Vì thế, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Chỉ là, nếu như cứ tiếp tục kéo dài, trái tim của mình không thể nào giữ được nữa. Bởi vì Khương Hàn Tô cũng là người, trái tim của cô đâu phải làm bằng đá! Khương Hàn Tô vẫn luôn cảm thấy, nếu như Tô Bạch trêu chọc mình, đây tuyệt đối là kiếp sống cấp 2 nhức đầu nhất của cô ấy. Nhưng khi Tô Bạch thật sự trêu chọc cô ấy. Cô mới biết, đây không phải đau đầu, mà là chuyện mình không thể nào giải quyết được. Thế nhưng rất nhanh thôi, họ sẽ tốt nghiệp cấp 2. Chờ đến khi tốt nghiệp cấp 2, lấy thành tích của hắn, hai người rất khó gặp nhau thêm lần nào nữa. Dù cho hắn có làm gì, mọi thứ đều là vô dụng. Khương Hàn Tô lẳng lặng suy nghĩ về mọi chuyện, mà Tô Bạch đứng ở trước người của cô ấy lẳng lặng nhìn cô ấy. - Cậu đang suy nghĩ gì vậy? - Tô Bạch hỏi. - Thành tích của cậu không tốt. - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, không biết vì sao nói ra một câu như vậy. - A? Cái gì? - Gió quá lớn, giọng nói của cô lại rất nhỏ, đúng là Tô Bạch không nghe rõ. - Không có gì. - Khương Hàn Tô mím môi nói. - Qua bên kia tránh tuyết đi, đứng ở đây chờ 20 phút sẽ trở thành người tuyết luôn đấy. - Tô Bạch nhìn dòng người xuống xe đi đến cạnh siêu thị tránh tuyết. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, hai người đồng thời đi tới. Mà Tô Bạch vừa rời đi, không có người chắn gió, tóc đẹp trên trán Khương Hàn Tô liền bị gió lớn thổi bay. Tô Bạch quay người lại, đúng dịp nhìn thấy vết đỏ như máu trên trán Khương Hàn Tô. - Xảy ra chuyện gì vậy? - Tô Bạch đi tới trước người cô, vén lên tóc đẹp vừa rơi xuống, cau mày hỏi. - Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị mảng băng rơi xuống trúng, không có gì đáng ngại. - Khương Hàn Tô nói. - Không có gì. - Tô Bạch tức giận nở nụ cười, hắn đem ngón cái đặt lên vết thương trên trán Khương Hàn Tô, sau đó dùng lực ấn ấn. Hít, Khương Hàn Tô đau đến mức hít khí lạnh, sau đó tức giận nói: - Cậu làm gì vậy? - Làm sao? Biết đau rồi à? Không phải nói là không có gì đáng ngại sao? - Tô Bạch nói xong, đem ngón cái dính máu của cô nhìn một chút. Hắn lạnh lùng nói: - Chảy máu như này mà nói không có gì? Khương Hàn Tô ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói: - Trước đó không có. Tiếp sau đó cô lại tức giận nói: - Chảy máu là do cậu dùng lực đó? - Ấn rồi mới biết cậu đau? - Tô Bạch nói xong, không để ý đến cô đang giãy giụa, kéo cô ấy vào trong siêu thị. - Ở đây có băng cá nhân không? - Tô Bạch hỏi nữ nhân viên thu ngân bên trong. - Không có. Nữ nhân viên thu ngân lắc lắc đầu, sau đó nói: - Các em có thể đi tới nhà thuốc bên cạnh thử xem, chắc ở nơi đó có bán. - Em cảm ơn. - Tô Bạch nói tiếng cám ơn, sau đó kéo Khương Hàn Tô đi vào bên trong nhà thuốc lớn bên cạnh. - Nơi này có băng keo cá nhân không? - Tô Bạch hỏi. - Có, cậu muốn bao nhiêu cái? - Y sĩ trong tiệm thuốc hỏi. - Cho em mười cái. - Tô Bạch nói. - Được, năm đồng. - Y sĩ đếm mười cái băng keo cá nhân đưa cho hắn. Tô Bạch trả tiền, sau đó kéo Khương Hàn Tô đi ra ngoài. Sau khi hai người ra ngoài, Tô Bạch thả Khương Hàn Tô ra, sau đó xé ra một cái băng cá nhân, vén tóc trên trán cô ấy lên, dán băng keo cá nhân lên vết thương đang chảy máu của cô ấy. Khương Hàn Tô yên lặng cảm nhận xúc cảm ngón tay Tô Bạch chạm vào trán mình, khuôn mặt cô đỏ lên. Bàn tay nhỏ bé của cô ấy vừa rồi bị Tô Bạch nắm chặt. Ngoại trừ mẹ của mình ra, cô chưa từng bị một người nào khác nắm tay, đừng nói gì đến một nam sinh cầm tay mình kéo đi. - Tô Bạch. - Khương Hàn Tô gọi. - Ừm? - Tô Bạch trả lời. - Sau này cậu đừng đối xử tốt với tôi như vậy được không? - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, đôi mắt như sương mai nhìn Tô Bạch, nhỏ giọng hỏi. - Vì sao? - Tô Bạch cúi đầu nhìn cô, không hiểu hỏi. - Bởi vì bất luận cậu đối xử với tôi tốt cỡ nào, bất luận cậu trêu chọc tôi như thế nào, đều không có kết quả. Khương Hàn Tô nói xong rồi nói tiếp: - Tôi và con nhà người ta khác không giống nhau, các cô ấy có thể tận hưởng những thứ này, cũng có thể đáp trả lại cậu, còn tôi thì không được. Tôi nhất định phải thi đậu trường cấp 3 trọng điểm, phải thi vào trường đại học tốt. - Chuyện này có liên quan gì đến chuyện tôi thích cậu à? - Tô Bạch buồn cười hỏi. - Có, bởi vì hai người chúng ta cơ bản không cùng một thế giới. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên nói. Cô biết câu nói này có sức sát thương rất lớn đối với Tô Bạch. Tô Bạch có thể sẽ tức giận, nhưng cô ấy nhất định phải nói, bởi vì cô không muốn tiếp tục nhận sự chăm sóc của Tô Bạch, rồi cuối cùng tàn nhẫn làm tổn thương hắn. Cho nên, không bằng hiện tại nói thẳng với hắn, hai người bọn họ trên cơ bản đã không hợp nhau rồi. Khương Hàn Tô là người sống theo lý trí, cô biết giai đoạn hiện tại của mình cần nhất là cái gì. Tình yêu đối với cô có lẽ sẽ có, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Chỉ khi nào cô ấy bước vào xã hội và bươn chải kiếm thật nhiều tiền để mẹ của mình sống cuộc sống thật tốt, đến lúc đó cô ấy mới nghĩ đến. Vào lúc ấy, nếu như gặp phải người mình thích thì cưới, còn nếu như không gặp phải người mình thích thì sẽ sống thật tốt với mẹ đến hết cuộc đời. - A, cậu quá kiêu ngạo rồi, cậu nói hai chúng ta không phải người cùng thế giới, là ám chỉ thành tích của cậu sao? Ám chỉ cậu tốt nghiệp cấp 2 và sau đó sẽ học trường cấp 3 trọng điểm nào đó. Còn tôi tốt nghiệp cấp 2 hoặc là bỏ học hoặc là vào học trường Cửu Trung ăn no chờ chết đúng vậy không? Tô Bạch có chút buồn cười nói: - Tiểu Hàn Tô à, trên thế giới này đối với một vài người mà nói, chỉ có học tập là con đường duy nhất. Thế nhưng đối với một vài người khác, thật ra còn có những con đường khác có thể còn đi xa hơn việc học. Hơn nữa, thành tích những năm này của tôi kém đi, cũng không phải là bởi vì tôi không học được, mà là vì tôi không muốn học. Nếu như tôi học đàng hoàng, hai chúng ta còn không biết thành tích của ai tốt hơn ai đâu. Cho nên, tôi cảm thấy chỉ cần tôi bắt đầu học tập ngay từ bây giờ, mấy tháng sau có khả năng thi đậu vào trường cấp 3 tốt. Sau khi Tô Bạch nói xong, lại nói tiếp: - Chỉ là tôi không thích Hàn Thành cho lắm, khi đến trường học, nếu như tôi không biết gì, kính xin lớp trưởng có thể vui lòng dạy bảo. Khương Hàn Tô không hề nghĩ đến Tô Bạch sẽ không vì những lời nói của mình làm cho tức giận, thay vào đó Tô Bạch cho mình nghe đáp án. - Kiến thức của cậu không có, sao có khả năng chỉ dùng thời gian mấy tháng là có thể đem kiến thức bù đắp lại toàn bộ được? - Khương Hàn Tô hỏi. - Nếu đổi lại là cậu, cậu có thể làm được không? - Tô Bạch hỏi. - Có thể. - Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói. Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, chỉ là phải khổ cực thêm chút mới được. - Cậu làm được, vì sao tôi không làm được? - Tô Bạch cười hỏi. - Cậu rất khác tôi. - Khương Hàn Tô bĩu môi, sau đó nói. - A! Tô Bạch nở nụ cười, nói: - Cậu quá tự đại rồi. Thật ra Tô Bạch rất muốn nói, Khương Hàn Tô cậu đừng tự đại trước mặt tôi, thật ra cậu chẳng có vốn liếng gì để tự đại trước mặt tôi cả. Đừng nói cậu đứng đầu toàn trường, coi như là thi đậu Thanh Bắc thì sao cơ chứ? Dù sao ở kiếp trước tôi cũng đã từng là người đứng đầu trên thế giới một khoảng thời gian đấy. Chiến tích hai lần nhận Cúp giải thi đấu vô địch thế giới không giá trị bằng cái bằng Thanh Bắc của cậu sao? Đừng nói là hai lần, coi như là một lần, cũng đã có rất nhiều người theo đuổi bao nhiêu năm cũng không thể đạt được kìa! Tất nhiên, những câu nói này hắn không thể nói ra trong kiếp này được. - Ước mơ vào đại học của cậu là gì? - Tô Bạch đột nhiên hỏi. - Vì kiếm tiền, vì sống những tháng ngày thật tốt. - Khương Hàn Tô không do dự, trực tiếp mở miệng nói. Tô Bạch rất thích câu trả lời này của cô, bởi vì Tô Bạch rời khỏi Qua Thành năm đó để đi thi đấu chuyên nghiệp cũng là vì kiếm tiền. - Có phải, có rất nhiều người nói với cậu, chỉ cần thi đậu vào một trường đại học tốt thì có thể được sống trong một ngôi nhà cao cửa rộng sau này, không cần phải giống với những người nông dân làm việc cực khổ trong thôn, ra trường là có thể có tiền lương cao. Sau đó là sống những ngày thật tốt, đúng không? Tô Bạch nói xong hỏi cô ấy: - Đây chính là ước mơ của cậu? - Đúng. - Khương Hàn Tô gật gật đầu. - Vậy cậu có biết ước mơ của tôi là gì không? - Tô Bạch cười hỏi. - Là cái gì? - Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch hỏi, cô ấy thật sự rất muốn biết ước mơ của Tô Bạch là gì. - Ước mơ của tôi à, thật ra nó rất đơn giản, chính là để cho sinh viên thay tôi làm công, vì tôi kiếm tiền. - Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, sau đó cười nói. - Ước mơ của cậu chỉ là làm công cho người khác, mà ước mơ của tôi là làm ông chủ của cậu. - Vì thế, Khương Hàn Tô à, tôi muốn nói câu biết, người không cùng thế giới nên là tôi mới đúng, mà không phải là cậu. Một người chỉ làm công, còn một người được ăn cơm no, được sống tốt.