Thật ra, dã tâm của Tô Bạch không lớn, hiệp phi tiên dĩ ngao du hắn không muốn nữa, nhưng bão minh nguyệt nhi trường chung, là tâm nguyện cả hai đời của Tô Bạch.
Chỉ là trên đời này, người con gái có thể được xem là ánh trăng sáng cũng không nhiều, có những người cố gắng cả đời vẫn chưa chắc gặp được người con gái ấy.
Hơn nữa, mặc dù là nhìn thấy, nhưng khi đối mặt với người con gái ấy, cũng chỉ có thể tự ti mặc cảm, thì làm sao có thể bão minh nguyệt nhi trường chung.
Trong bài thơ Khuynh Thành Chi Luyến của Trương Ái Linh có một câu thơ thế này: "Trăng trong biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng. Từ trước đến nay trái tim là trái tim của khán giả, còn người thì là người trong vở kịch" .
Câu thơ này xem như đã nói rõ hết những tâm tình của Tô Bạch khi đối mặt với Khương Hàn Tô ở kiếp trước.
Biết rằng vạn vật trên thế gian này đều là hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng.
Nhưng khi người mình thích xuất hiện nay trước mặt mình, vẫn như cũ si mê không thôi.
Người mình yêu sâu đậm trước mắt mà bản thân không nắm giữ được, lại như mặt trăng đáy biển. Dù bản thân có thích đến mấy, đến cuối cùng vẫn không thể chạm vào!
Người như trăng sáng, tưởng như gần, nhưng khoảng cách giữa hai người lại cách xa nhau hơn mười triệu dặm.
Chỉ là nhìn thấy một chút là sẽ không bao giờ quên được.
Kiếp trước, Tô Bạch vì Khương Hàn Tô vì mình mà đi Hải Thành làm nghề game thủ, hắn mong muốn kiếm thật nhiều tiền để quay về theo đuổi Khương Hàn Tô lần nữa.
Nhưng kiếp trước, mặc dù Khương Hàn Tô không có chết, mặc dù Tô Bạch thành công trở thành game thủ chuyên nghiệp, nhưng khi đó Khương Hàn Tô đã tốt nghiệp cấp 3 và bước chân vào cuộc sống đại học, hắn sao có thể theo đuổi được đây?
Cái gọi là thể thao điện tử, cái gọi là vô địch thế giới, trong lòng Khương Hàn Tô chỉ sợ là không đáng giá một xu.
Vì thế, sau khi hiểu rõ Khương Hàn Tô ở kiếp trước, Tô Bạch mới hiểu một điều, muốn theo đuổi được cô ấy, cũng chỉ có thể ở cấp 2 và cấp 3 thôi.
"Ồ, đây không phải Mộng Thành sao? Sao em lại ở chỗ này?" Con dâu bác cả Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch ngẩn người, hỏi: "Chị biết em?"
Không nhiều người ở đây gọi cái tên cúng cơm của hắn.
"Cái gì mà không biết em, chị không chỉ biết em, mà còn bế em khi em còn nhỏ, em so với hồi bé cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn đẹp trai nha." Nhìn cái vẻ mặt mơ mơ màng màng của Tô Bạch, chị ấy cười nói: "Em không biết chị, chắc em có quen biết với Hữu Hưng, chị là dì của nó. Trí nhớ của đứa nhỏ này hơi không tốt rồi, năm trước chị về Tô gia thôn, hai ta còn chạm mặt nhau nữa đó."
Tô Bạch như bừng tỉnh, nhờ chị ấy nhắc tới, hắn mới sực nhớ.
Có câu nói một Tô mười ba dặm, là một thôn lớn nhất trong huyện, có thể nói, hầu như mỗi một địa phương đều có một người con gái Tô gia gả đi.
Mà cách Tô gia thôn không xa có một ít thôn trang, vậy thì càng không cần nhắc đến, bởi vì càng thuận tiện về nhà mẹ đẻ, và những hôn nhân ở những thôn bên cạnh là nhiều nhất.
Chỉ là Tô gia thôn lớn, nhiều người, hơn nữa Tô Bạch là người trọng sinh trở về. Ký ức năm trước ở nơi này của hắn đã là mười mấy năm trước rồi, không nhớ tới là đương nhiên.
Nhưng may là trước đây hắn thường thường đến nhà Tô Hữu Hưng để chơi PlayStation, cái người dì này của đứa cháu, Tô Bạch vẫn nhớ.
"Hóa ra là chị An Hồng, đầu óc của em, học tập đến ngu người luôn rồi, vậy mà không nhìn ra chị." Tô Bạch cười nói.
"Cái gì học tập đến ngu người, ngày tết chị có về nhà và có nghe được tin em đã thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành, thật sự là vì Hậu Tô chúng ta tăng thêm thể diện." Tô An Hồng cười nói.
Một Tô tuy có mười ba dặm, nhưng bên trong mười ba dặm ấy, cũng căn cứ theo địa lý mà phân chia thành Tiền Tô, Hậu Tô, Đông Tô cùng Tây Tô. Nó cũng giống như một thôn được phân chia thành thôn trước và thôn sau. Nơi Tô Bạch và Tô An Hồng ở, chính là thôn sau, cũng chính là Hậu Tô.
"Chị An Hồng, lời chị nói ở chỗ khác thì còn có thể tăng thêm thể diện cho em, nhưng chị nói ở đây khiến em xấu hổ chết mất. Học ở trường trung học số 1 Bạc Thành đã là gì? Có thể ở trường trung học số 1 Bạc Thành nhiều lần giành được thứ hạng đầu trong kỳ thi tháng mới coi như là có bản lĩnh!" Tô Bạch nói.
Tô An Hồng biết hắn nói tới ai, cười nói: "Hàn Tô sao? Em tự nhiên không thể so được rồi, tương lai của con bé này đã được chỉ định có thể bay lên đầu cành cây thành Phượng Hoàng."
"Chị An Hồng, lời chị nói không đúng lắm, cái gọi là em tự nhiên không thể so rồi, cùi chỏ của chị đừng chỉa ra ngoài nha!" Tô Bạch nói.
"Ý của em là cùi chỏ của chị đừng chỉa ra ngoài à, Hàn Tô là cháu gái của chị, cái này gọi là họ hàng xa gần có thể phân rõ được." Tô An Hồng nói.
"Đúng rồi, em còn chưa nói với chị em đến đây làm gì đấy?" Tô An Hồng nói.
"Hàn Tô là bạn học em, vì liên quan đến dì út, em từng đến nhà thím Lâm mấy lần. Và trong cái thời tiết này, trời thì sắp mưa, lúa mạch nhà thím Lâm còn chưa thu gom nên em đến giúp đỡ." Tô Bạch nói.
Tô An Hồng liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Khương Hàn Tô, mỉm cười với Lâm Trân và nói: "Em gái, nhìn trời nói không chừng mưa xuống nhanh thôi, chúng ta nhanh chóng thu gom đi."
"Ừm." Lâm Trân gật gật đầu, lúc này bà nào còn quan tâm đến Tô Bạch. Bây giờ đã là một giờ rưỡi rồi, mùa hè ngày dài, trước bảy giờ trời mới bắt đầu tối.
Hơn nữa, trời âm u như vậy, nói không chừng trời sẽ tối nhanh hơn. Đến lúc đó, trời bỗng trút xuống cơn mua to, lúa mạch xem như bỏ.
Bốn người chia làm hai tổ, một bên mở bao, một bên dùng xẻng gỗ xúc vào trong bao, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là Lâm Trân nhìn thấy hình ảnh Tô Bạch cùng với Khương Hàn Tô bỏ lúa mạch vào trong bao, càng xem càng không vừa mắt.
Nếu không phải Lâm Trân biết Khương Hàn Tô không thể cùng Tô Bạch yêu đương thì bà tuyệt đối không để hai người họ ở gần nhau.
Công việc này làm lâu, rất mệt mỏi.
Mấy cái bao lúc đầu thì không cảm giác gì, nhưng khi vác mấy cái bao sau, Tô Bạch mới biết được mệt mỏi đến dường nào.
Lúc này, trên mặt của hắn đã đổ đầy mồ hơi.
Khương Hàn Tô muốn đưa tay giúp hắn lau một chút, lại sợ mẹ cô nhìn thấy, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Đều là mồ hôi, cậu lau mặt một chút đi."
"Ừm." Tô Bạch gật gù, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trên mặt.
"Cậu mở bao đi, để tớ xách bao." Khương Hàn Tô nói.
"Không cần, tớ vác mấy bao đã cảm thấy mệt, nếu cậu vác nó và bị ngã xuống đất, cậu muốn tớ phải làm sao bây giờ? Tớ trả giá nhiều như vậy để có được cậu, cậu cũng đừng cứ như vậy bỏ đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, chỉ có thể thành thành thật thật giúp Tô Bạch đẩy bao lên.
Không giống như Tô Bạch, bởi vì làm công việc này trong thời gian dài nên Lâm Trân và Tô An Hồng vẫn cảm thấy ổn.
Tô An Hồng liếc mắt nhìn qua chỗ Tô Bạch, cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ có thể chịu làm loại việc này cũng không nhiều. Những đứa con của những nhà khác còn đang đi học, vừa nghe đến thu gom lúa mạch, bình thường không chịu làm bài tập, tất cả đều chạy đi làm."
"Cái thằng nhóc Mộng Thành này, có phải là thích Hàn Tô rồi không?" Tô An Hồng đột nhiên hỏi.
Gia đình Tô An Hồng coi như không tệ, gia cảnh của họ tuy không tốt lắm, nhưng mỗi ngày lễ ngày tết đều sẽ tặng cho Khương Hàn Tô một ít quà.
Vì thế, Lâm Trân cũng không có ý định giấu diếm, nói: "Em đang đau đầu về việc này đây."
"Nếu không thì để chị đi nói giúp em một tiếng, Hàn Tô đang trong thời gian học tập quan trọng, thật sự không thể vì những chuyện này mà phá huỷ đi tương lai của con bé." Tô An Hồng nói.
"Vậy thì em cảm ơn chị trước." Lâm Trân nói.
"Em đừng có nói cảm ơn chị trước, chị cũng chỉ là nói mà thôi, có thể thành hay không thì chị không biết được. Theo như chị biết, thằng nhóc này và Hàn Tô giống nhau, đều là người có tính tình cứng đầu. Nhưng nói thật với em, nếu như không phải thành tích Hàn Tô quá tốt, tương lai có hi vọng ra khỏi đây. Mộng Thành thực sự là một lựa chọn tốt. Thằng nhóc này khi còn bé rất được nhiều người yêu thích và có không ít người ôm nó khi còn nhỏ." Tô An Hồng nói.