Sau khi cả hai gửi lời chúc năm mới vui vẻ cho nhau thì không còn nhắn thêm một tin nào khác.
Không phải không có lời muốn nói, mà là bên trong điện thoại của hai người truyền đến âm thanh mẹ của hai người.
"Mộng Thành, ăn há cảo thôi con." Mẹ của Tô Bạch cho rằng Tô Bạch không nghe, lại gọi thêm lần nữa.
"Dạ. Con biết rồi." Tô Bạch trả lời, sau đó đặt điện thoại di động xuống.
Cha của Tô Bạch mang hai ống pháo hoa còn lại cầm ra ngoài cửa, Tô Bạch giúp đỡ, đồng thời bắn pháo.
Trở lại rửa tay một cái, hắn bắt đầu ăn bữa cơm tất niên.
"Bà muốn ăn há cảo nhân thịt sao?" Tô Bạch hỏi.
"Gật gật." Bà nội cười nói.
Tô Bạch ngẩn người, hắn không nghĩ tới bà nội đã ngủ say lại tỉnh dậy vào lúc này.
Thật ra Tô Bạch rất không thích ăn há cảo, bởi vì ở đây, mọi người thường bỏ vào bên trong há cảo trứng gà cùng rau hẹ, không có thịt.
Tô Bạch ăn món này, là vì rất thích ăn thịt.
Bởi vì ngày hôm nay lúc bao há cảo, đã đặc biệt nói chuẩn bị chút nhân thịt.
Há cảo cũng đã lấy ra từ trong nồi ra hết rồi, Tô Bạch cầm bát của hắn đến, sau đó bỏ vào trong một ít dầu vừng cùng ớt, rồi ngồi xuống trên ghế nhỏ bên cạnh và bắt đầu ăn.
Bây giờ là 12 giờ đêm, bên ngoài gió lạnh càng thổi càng lạnh, mặc dù là mặc trên người một lớp áo bông rất dày, nhưng bây giờ đi ra ngoài cũng sẽ cảm nhận cái lạnh gần chết.
Sau khi ăn hết nửa bát há cảo, Tô Bạch ăn trúng một đồng tiền xu.
Tô Bạch từ trong miệng lấy ra để lên bàn, cười nói: "Xem ra tài vận năm nay của mình sẽ rất tốt đây."
Ở nơi này của họ, lúc làm sủi cảo ăn tết hoặc là thời điểm bao há cảo thường bỏ một vài đồng xu vào bên trong, ai ăn được sủi cảo chứa tiền xu, nói rõ năm mới tài vận phủ đầu.
Ăn xong há cảo cũng đã một giờ rưỡi, lúc này buồn ngủ lắm rồi.
Lên lầu, dùng điện thoại di động gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đến cho Khương Hàn Tô, Tô Bạch cởi quần áo nằm vào trong chăn.
Tô Bạch mới vừa nằm, liền bị cái lạnh khiến hắn hít một hơi thật sâu.
Thời xưa, một vài gia đình giàu có sẽ mua vài tỳ nữ để sưởi ấm chăn của họ, sở dĩ muốn sưởi chăn, đó là vì mùa đông không có ai sưởi ấm chăn, nằm vào sẽ rất lạnh.
Chỉ có chờ người đi vào dùng thân thể làm ấm một lúc, ổ chăn mới chuyển sang nóng.
Đây chính là nguồn gốc sưởi chăn.
Bên ngoài, pháo hoa vẫn còn đang thả, hẳn là có vài người ngủ sớm dậy muộn, hiện tại mới bắt đầu ăn há cảo.
Điện thoại di động Tô Bạch vang lên âm thanh QQ quen thuộc, Tô Bạch cầm tới nhìn một chút, là Khương Hàn Tô gửi lời chúc ngủ ngon.
Tô Bạch không trả lời, đặt điện thoại di động xuống, bên ngoài cửa sổ lóng lánh pháo hoa, bên trong hắn đã ngủ thiếp đi.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Tô Bạch mới từ trên giường tỉnh lại.
Nhìn ngó ngoài cửa sổ, thì ra là có tuyết nhỏ bay phất phới.
Đây có thể xem như là trận tuyết rơi đầu tiên trong năm 2013.
Hoạt động vai một chút, Tô Bạch từ trên giường tỉnh lại, xuống vệ sinh cá nhân rồi bắt đầu đi ăn cơm.
Ngày hôm nay là mùng một tết, thời gian kết thúc kỳ nghỉ đông sắp đến, còn có thể ngây ngốc hai mươi mốt ngày.
Mùng sáu tháng giêng, ông nội hai của Tô Bạch qua đời.
Cái gì nên đến cũng đã đến, thời gian chết giống như đúc kiếp trước.
Ông cố Tô Bạch có ba người con trai, ông của Tô Bạch là ông cả, là người chết sớm nhất với số tuổi nhỏ nhất, còn chưa tới sáu mươi tuổi đã chết rồi, đừng nói Tô Bạch, dù là mẹ của Tô Bạch cũng không biết khuôn mặt của ông nội ra sao.
Ông nội hai Tô Bạch chết năm nay, vào mùa đông này, cuối cùng ông ấy không thể tiếp tục gắng gượng, nhưng độ tuổi của ông ấy lớn hơn nhiều so với thời điểm ông của Tô Bạch qua đời, thời điểm ông nội hai của Tô Bạch qua đời đã là bảy mươi bảy tuổi.
Kiếp trước, trong khoảng thời gian này, Tô Bạch đương nhiên là chưa trở về.
Ông nội hai Tô Bạch chết vào lúc tám giờ sáng mùng sáu, có rất nhiều người chưa đi ra ngoài trong thời gian này nên người nào có quan hệ họ hàng đều đến đông đủ.
Chỉ với một đám cháu chắt của nhà ông cố Tô Bạch thôi đã nhiều đến mười mấy người.
Gia đình nhà ông nội cả, như Tô Bạch, Tô An Vân, Tô An Đạo, Tô An Long, Tô An Bội, Tô An Lưu.
Gia đình nhà ông nội hai, cũng chính là cháu trai của nhà ông nội hai, như Tô An Tinh, Tô An Quốc, Tô An Chính, Tô An Dũng, Tô An Hồi, Tô An Phong.
Gia đình nhà ông nội ba, như Tô An Tú, Tô An Xuân, Tô An Ngôn, Tô An Vĩnh, Tô An Hướng, Tô An Xuyên.
Đây chỉ là con trai cháu chắt nhất hệ, chưa tính đến con gái.
Chỉ cần cùng dòng họ với ông của Tô An Quốc, ông của cậu ấy chết, Tô Bạch và mọi người tự nhiên cũng phải đi đốt giấy để tang.
Cả nhà Tô An Quốc gồm người thân và con cháu đều khóc nức nở, ở trước linh đường tiếp đón khách, mà cả nhà Tô Bạch lại mặc đồ tang ở trên đường tiếp giấy tiếp pháo.
"Dì hai đến rồi, tiểu Ngôn, cậu đi bắn pháo đi, tôi đi tiếp giấy." Tô Bạch nói với người cháu trai Tô An Ngôn bên cạnh ông nội ba.
"Ừ, Bạch ca." Tô An Ngôn gật gật đầu.
Hai người đi tới, đầu tiên là quỳ xuống dập đầu một cái với dì hai, sau đó Tô Bạch nhận lấy giấy từ trong tay dì hai, Tô An Ngôn lại nhận pháo từ trong tay dì hai, rồi cầm bắn ven đường.
Người thân thích đến rất nhiều, Tô Bạch và mọi người chia hai người một tổ, tổng cộng được chia thành tám tổ, mới đủ đón khách.
Người có quan hệ họ hàng thân thích trong thôn thực sự quá nhiều, nếu như rơi vào thời gian khác, mọi người đều đã đi ra ngoài, nếu như không phải trực hệ, có khả năng sẽ không tới.
Thế nhưng bây giờ mọi người đều ở nhà, bất luận là có quan hệ thân thích hay là họ hàng xa, cũng phải đến một chuyến.
Người trong thôn sợ nhất là bị người khác đàm tiếu.
Sau khi Tô Bạch nhận lấy giấy vàng, hắn đưa vào trong linh đường.
Cả một buổi chiều, Tô Bạch và mọi người đều tiếp giấy, đầu gối như muốn đứt từng khúc vì quỳ liên tục. Nhưng hết cách rồi, đây chính là chuyện bọn họ nên làm.
Ngày thứ hai là thời gian hạ táng, bó người giấy, hàng mã, xe giấy, giấy điều hòa, tivi, ... xếp đặt một con đường.
Mà những thứ này, tự nhiên cũng cần Tô Bạch và những người khác cầm.
Người phía trước vừa khóc nức nở vừa khiêng quan tài, mà nhóm người Tô Bạch lại khiêng những bó hàng mã này, đi ở phía sau.
Lúc đi tới đất, mồ đã đào xong rồi.
Chờ đến khi đem quan tài đưa xuống dưới đất, việc tang lễ này coi như là kết thúc.
Sau đó, mãi cho đến ngày hai mươi, trời êm biển lặng, không có chuyện lớn nào xảy ra.
Cha mẹ Tô Bạch đi Thâm Thành vào ngày 12, năm nay so với trước kia ở nhà nhiều hơn hai ngày.
Tô Bạch bắt đầu đi học vào ngày 21, cho nên sáng ngày 20, hắn liền khởi hành đi tới Bạc Thành.
Khương Hàn Tô cũng đi vào ngày 20, buổi tự học sáng sớm vào sáng ngày 21 cô phải có mặt. Nếu sáng ngày 21 cô đi, vậy phải đến buổi trưa mới có thể đến nơi, không kịp.
Khương Hàn Tô rời nhà đi vào buổi chiều, lúc đến trường trung học số 1 Bạc Thành, đã là hơn ba giờ chiều rồi.
Mà sau khi Tô Bạch biết Khương Hàn Tô đến lớp ban 1, liền trực tiếp từ ngõ Hạnh Hoa mang cặp sách đến trường học, sau đó chạy đến phòng học của cô ấy.
Sau khi đến phòng học của Khương Hàn Tô, Tô Bạch trực tiếp đem túi sách của hắn đặt trên bàn bên cạnh Khương Hàn Tô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Tô Bạch đưa tay ra.
"Cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Còn có thể là gì? Bài tập, tớ còn chưa làm xong bài tập." Tô Bạch nói.
Trong kỳ nghỉ đông này, Tô Bạch chưa làm một bài tập nào. Trước đây cha mẹ còn có thể hỏi hắn về việc làm bài tập hay chưa, nhưng từ cái lần Tô Bạch thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành, cha mẹ cũng không còn hỏi đến chuyện bài tập của hắn nữa.
Mãi đến tận ngày hôm qua, Thiệu Úy có nhắc nhở về bài tập làm trong kỳ nghỉ đông ở trong nhóm chat ban 7, Tô Bạch mới nhớ tới hiện tại mình vẫn còn đang mang thân phận học sinh trung học và cần phải làm bài tập.
Thế nhưng, đến khi hắn muốn làm bài, hắn phát hiện mình không biết gì về nội dung bài tập được giao.
Bởi vì thời điểm giáo viên bộ môn giao bài tập, hắn gần như không nhớ gì cả.
Vì thế, khi hắn biết Khương Hàn Tô đến, liền vội vã đi tới muốn sao chép bài tập của Khương Hàn Tô.