Trong phòng khách, không khí mát lạnh từ máy điều hòa ngăn cách cái nóng bức đến từ bên ngoài.
Lúc này, Tô Bạch đã gối lên chân Khương Hàn Tô ngủ thiếp đi.
Khương Hàn Tô sợ tiếng lật sách làm ảnh hưởng đến giấc ngủ say của Tô Bạch, cô liền đặt quyển sách trên tay xuống.
Hai tay của cô rủ xuống đặt ở hai bên, đôi mắt ban mai bình tĩnh nhìn chiếc bàn dài cách đó không xa.
Có ba món đồ được đặt trên chiếc bàn dài.
Một cái bình hoa, một chiếc gương, cùng với một cái đồng hồ.
Bình hoa ở bàn dài nằm phía đông, tấm gương ở bàn dài nằm phía tây, còn chiếc đồng hồ thì nằm ở vị trí chính giữa bàn.
Bởi vì sô pha ở phía đông, mà tấm gương ở phía tây đối diện với sô pha nên hình ảnh trước mắt có thể khúc xạ trong gương.
Cô ngồi trên ghế sô pha, Tô Bạch thì đang nằm ngủ trong lòng cô.
Nhìn hình ảnh ấy trong gương, khuôn mặt Khương Hàn Tô hơi đỏ lên một chút.
Nhưng xung quanh yên tĩnh, Tô Bạch lại đang ngủ say, cô liền mạnh dạn quan sát.
Sau khi nhìn một lúc, cô bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp.
Hai người trong gương đều rất đẹp.
Khương Hàn Tô sẽ không tự ti về vẻ ngoài của mình, mà Tô Bạch lớn lên cũng rất đẹp.
Cho nên, được xem là trai tài gái sắc đúng không?
Cô mỉm cười, ánh mắt từ tấm gương chuyển hướng sang bình hoa và đồng hồ bên cạnh.
Bàn dài, cùng với vài món đồ trên bàn dài này, trước đây cô chưa từng thấy.
Những thứ này đều được Tô Bạch mua gần đây.
Chiếc bình là sứ men ngọc, nhìn qua hẳn là tốn không ít tiền. Nếu cô ở đó, tuyệt đối sẽ không để hắn mua.
Nếu chỉ vì đẹp mà để làm vật trang trí thì hoàn toàn không cần thiết lãng phí chút tiền này.
Khương Hàn Tô đang nhìn sứ men ngọc và đồng hồ, Tô Bạch đã tỉnh lại.
Nhưng hắn không động, mà liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô, theo ánh mắt của cô ấy nhìn đến chiếc bàn dài.
Ánh mắt Tô Bạch dừng lại chốc lát trên đồng hồ.
2 giờ 02 phút, nói cách khác, hắn đã ngủ 1 tiếng rưỡi rồi.
Xem xong thời gian trên đồng hồ, Tô Bạch thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn lên người Khương Hàn Tô.
Từ dưới nhìn lên, hắn có thể nhìn thấy bộ ngực thoáng nhô lên của cô ấy, cùng với chiếc cằm xinh đẹp kia.
Tay phải Tô Bạch đặt trên ghế sô pha hơi di chuyển, rồi tìm tới bàn tay non mềm của Khương Hàn Tô, nắm lấy và xoa xoa nó.
Khương Hàn Tô thu hồi ánh mắt, sau đó cúi đầu nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch chớp mắt nhìn, hỏi: "Mệt không?"
"Không mệt." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Cho nên mới mệt." Gối hơn một giờ, chân cô ấy vẫn luôn duy trì một động tác, nhất định rất mệt.
Tô Bạch buông tay cô ấy ra, sau đó đứng dậy.
Hắn đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, rồi đi đến lấy hai bình sữa từ trong tủ lạnh.
Đưa cho Khương Hàn Tô một bình, Tô Bạch lại ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, tay trái cầm tay phải của cô ấy.
"Có phải cậu rất tò mò vì sao tớ mua những thứ này?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, trong nhà cũng chỉ có chúng ta. . . Một mình cậu, không cần thiết lãng phí tiền mua cái bình hoa xa hoa như thế?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Nếu như chỉ làm vật trang trí, tớ sẽ không mua nó rồi. Tớ mua chúng, là vì có ngụ ý." Tô Bạch cười nói.
"Ngụ ý?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Nơi này của chúng ta, trên chiếc bàn dài trong nhà chính, có một câu nói là ờ giữa có đồng hồ, phía đông có bình, phía tây có gương. Nghĩa là đồng hồ bình kính, mang ý nghĩa cả đời yên bình." Tô Bạch nói.
"Hứa Tung có một bài nhạc cổ phong* tên là Thanh Minh Vũ Thượng, trong đó có một câu là đặt đông bình tây kính, và nó dựa trên cái này." Tô Bạch nói.
*Nhạc cổ phong: là một loại thể loại âm nhạc của các nghệ sĩ có nguồn gốc từ vùng Đại Trung Quốc, Đây là một loại nhạc C-pop với nền tảng là truyền thuyết Trung Quốc, phong cách của các bài hát dân gian và kịch Trung Quốc, giai điệu tương tự như cổ điển Trung Quốc. âm nhạc và chơi bằng các nhạc cụ cổ điển của Trung Quốc.
Ca sĩ lúc viết các bài nhạc cổ phong, ca từ đều chú trọng đến duyên cớ, mà không giống người thế hệ sau, ca từ của nhạc cổ phong hoàn toàn chính là chắp vá mà thành, về cơ bản không có nhiều ý nghĩa.
Có vài bài hát có giai điệu rất hay, nhưng ca từ rất kém. Viết lời bài hát cần phải có một nền tảng văn hóa nhất định, không thể điền lời bài hát chỉ vì vần điệu.
"Những thứ này đều mới mua, vì thế trong bình còn chưa được cắm hoa và nó không thể không có hoa, bằng không sẽ không may mắn." Tô Bạch nói.
"Sao gần đây cậu mê tín thế?" Khương Hàn Tô hỏi.
Từ khi đến Linh Ẩn tự bái phật, đến hiện tại đông bình tây kính, Tô Bạch có phải là có chút quá tin vào cái này không.
Tô Bạch đưa tay ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó đặt trán của hắn lên trán của cô ấy.
"Vì cậu, tớ không thể không tin."
Tô Bạch rất thích Hứa Tung, nhưng kiếp trước có một bài hát của Hứa Tung hắn không thích nhất chính là Thanh Minh Vũ Thượng.
Bởi vì đây là bài hát thương tiếc người chết.
Mà kiếp trước, mỗi lần Tô Bạch nghe bài hát này, đều sẽ nhớ tới Khương Hàn Tô.
Mưa ướt bờ mi, mỗi năm đều nhìn sao Tỉnh ngóng ngày về.
Chỉ sợ bất giác lệ đã nhỏ hai hàng.
Ở nhân gian ta bàng hoàng, tìm không thấy thiên đường của người.
Lòng chỉ mong yên vui mà hận không thể lãng quên.
Ca từ thế này làm sao nghe được đây!
Nghe xong, nửa đêm gặp mộng, nhất định rất khó ngủ.
Mà lần này, Tô Bạch đặt đông bình tây kính, không phải vì lãng quên, mà là vì có thể cùng cô ấy mãi mãi sống yên bình.
Khương Hàn Tô mím mím môi, ngay cả việc bị Tô Bạch ôm vào trong lồng ngực cũng không có lên tiếng.
Câu nói này rất có lực sát thương, thực sự có hơi ngạc nhiên.
Hắn nói không sai, lòng người mềm yếu, khi bị trêu chọc rất khó kiềm chế được.
Tô Bạch ôm cô ấy, giúp cô ấy chỉnh sửa lại mái tóc trên trán.
"Ngày tập quân sự cuối cùng sẽ có tiết mục biểu diễn, đến lúc đó tớ hát bài hát này cho cậu nghe." Tô Bạch nói.
Ngày hôm đó, lớp trưởng chọn vài người biểu diễn tiết mục từ trong lớp, Tô Bạch nghĩ tới việc hát một bài, có lẽ là rất dễ.
Kiếp trước không dám nghe, nhưng đời này, Tô Bạch muốn hát cho cô ấy nghe.
Bởi vì bài hát này, chính là bài khắc họa chân thật nhất một đời trước của Tô Bạch.
Tô Bạch cũng còn chút oán giận, cũng bởi vì cậu, hại kiếp trước của tớ trằn trọc trở mình.
Đời này phải trả hết nợ, thành thành thật thật ở bên cạnh tớ cả đời.
"Không, không muốn." Trước mặt mọi người hát cho cô nghe, cái này quá ngại ngùng!
"Đồ ngốc, cậu chỉ cần biết tớ hát cho cậu nghe là được rồi, người khác không biết đâu." Tô Bạch cười nói.
"Nhưng tớ không có tiết mục nào cả!" Khương Hàn Tô mím mím môi.
Nếu là như vậy, có vẻ chấp nhận được.
Chỉ là có qua có lại, cô không có bất kỳ tài nghệ gì!
"Không có tiết mục chẳng sao cả, đồng ý làm bạn gái của tớ không phải là được sao?" Tô Bạch cười nói.
"Là cậu muốn tớ đánh cược với cậu, mới qua hai tháng, tớ không muốn thua."
"Ít nhất không muốn thua sớm như vậy." Khương Hàn Tô nói xong, lại nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nói: "Cái này, phải trách tớ."
"Đúng đấy, phải trách cậu." Khương Hàn Tô bỗng nhiên ngây thơ nở nụ cười.
Tô Bạch mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra ôm cô vào trong lòng.
"Vậy từ nay về sau để tớ ôm cậu xem như gán nợ đi." Tô Bạch cười nói: "Dưới sân khấu nhiều học sinh như vậy! Hát một bài cũng rất ngại đó."
"Nhưng là đang hát cho tiểu Hàn Tô nhà ta nghe, tớ sẽ hát cho dù có ngại cỡ nào!"
"Không muốn!" Đột nhiên bị hắn ôm, Khương Hàn Tô sợ hãi lập tức kinh ngạc hét lên.
Cái tư thế này quá mức ám muội rồi, khuôn mặt và lỗ tai của cô bất giác đỏ lên.
"Bỏ tớ xuống." Cô xấu hổ đánh Tô Bạch một cái.
"Không bỏ!" Tô Bạch mỉm cười, ôm càng chặt hơn.