"A?"
Khương Hàn Tô không cách nào bắt kịp lối suy nghĩ của Tô Bạch, cô không nghĩ tới lúc này Tô Bạch sẽ nói ra một câu nói như vậy.
"Có cho hay không?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu đừng hỏi tớ mà!" Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch kỳ quái nhìn cô ấy, nói: "Không hỏi cậu sao được? Nếu tớ tùy tiện ôm cậu, vậy không phải là tớ đang giở trò lưu manh sao?"
"Trước đây không phải là cậu cũng giở trò như vậy hay sao." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Trước đây là tớ giở trò, cho nên bị cậu oán trách! Nhưng bây giờ chỉ cần cậu không đồng ý chuyện gì, tớ đều sẽ không ép cậu." Tô Bạch nói.
"Nếu cậu không muốn, vậy thì thôi." Tô Bạch nói.
"Tớ, tớ không nói không đồng ý." Nhìn thấy vẻ mặt Tô Bạch trở nên lạnh lùng, Khương Hàn Tô vội la lên.
"Cậu, cậu ôm đi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Khương Hàn Tô đột nhiên phát hiện, Tô Bạch còn không bằng giở trò lưu mạnh giống như trước đây đi.
Ít nhất thì việc hắn muốn làm đều sẽ không có quan hệ gì đến bản thân mình, đều là mình bị hắn ép buộc làm.
Còn như bây giờ, nó biến thành bản thân mình tự nguyện muốn làm rồi.
Bị ép buộc và tự nguyện, đây chính là hai khái niệm.
Thấy cô ấy đồng ý rồi, Tô Bạch kéo khóa áo gió của mình ra, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng.
Một người nhỏ bé, một chiếc áo bông cũ kỹ trên người sao có thể chịu được gió lạnh trong đêm khuya. Sau khi Tô Bạch kéo cô ấy ôm vào trong lòng, liền có thể cảm giác được cả người cô ấy lạnh thế nào, giống như là một người băng nhỏ vậy.
Tô Bạch đem cái trán của mình đặt lên trán cô ấy, nói: "Cậu nghĩ xem tớ muốn làm gì cậu đây? Nếu như tớ muốn làm gì với cậu bây giờ, ngay lúc này hẳn là hôn cậu mới đúng, nhưng bây giờ cậu lạnh như băng thế này, làm sao tớ có thể làm chuyện đó với cậu được đây?"
Cả hai người đều có thể nghe rõ tiếng thở của nhau, bởi vì khí trời quá lạnh nên nơi hai người thở dốc sẽ bay lên hai đóa sương mù màu trắng.
Tiểu Vương trang tuy sát gần bên Khương Tập, nhưng dù sao cũng là hai cái thôn. Hơn nữa, chỗ của Khương Hàn Tô nằm ở vị trí đầu đông thôn, bởi vậy phải băng ngang qua một cánh đồng ruộng lúa mạch rất dài.
Con đường rất nhỏ, tối tăm mù mịt và không một bóng người, Tô Bạch cũng không vội đưa cô ấy trở về. Sau khi ôm cô ấy được một lát, hắn liền kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh ruộng lúa mạch.
Bóng đêm lạnh lẽo và thê lương, giữa bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng cô độc.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, Tô Bạch còn tưởng rằng, năm nay sẽ giống nhiều năm ở kiếp trước, chỉ có mỗi một mình mình.
Mặc dù là có bạn bè thân thích, mặc dù là cha mẹ từ phương xa trở về, nhưng trái tim cô độc, người nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì.
Nhưng may mắn thay, gần tới ngày cuối năm, một lần nữa cô ấy trở về bên cạnh hắn.
Tô Bạch mong muốn bắt được cô ấy chính bởi vì thế giới này quá mức lạnh lẽo. Nếu như không có cô ấy ở bên cạnh ôm nhau sưởi ấm, vậy nửa đời sau này, nhất định sẽ luôn cô độc mãi.
Đây không phải là cuộc sống Tô Bạch mong muốn sau khi sống lại.
Vì thế, từ lúc sống lại, Tô Bạch liều lĩnh điên cuồng cố gắng bắt được cô ấy.
"Cậu còn muốn tớ không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không." Tô Bạch lắc lắc đầu.
"Ừ." Khương Hàn Tô không có nhiều lời, chỉ là dùng sức tách bàn tay của Tô Bạch ra, nói: "Vậy sau này tớ sẽ không quấy rầy cậu."
Tô Bạch kéo cô ấy lại và ôm cô ấy vào trong lòng, nhìn đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh trong đêm giá rét, hỏi: "Vì sao cậu nghĩ như vậy?"
"Cậu cũng đã nói không cần tớ nữa, tớ vẫn còn ở đây để làm cái gì?" Khương Hàn Tô oan ức hỏi.
"Từ lúc nào tớ nói không cần cậu nữa?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu mới vừa nói." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ quên rồi." Tô Bạch nói.
"Cậu đừng lúc nào cũng trêu chọc tớ như thế!" Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ ra nói.
"Tớ thích trêu chọc cậu thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch dùng tay giúp cô ấy lau nước mắt.
"Cho nên tớ nói không được, là bởi vì mẹ của cậu. Nếu chúng ta một lần nữa quay về bên nhau, mẹ cậu mà biết được sẽ không phải là lấy cái chết ra bức cậu tiếp sao? Tớ không thể hại cậu được!" Tô Bạch cười nói.
"Cậu, cậu có biện pháp đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lúc cậu dùng điện thoại di động nói lời thề thốt chia tay với tớ, sao không nghĩ tới tớ sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này đây? Hả?" Tô Bạch dùng sức nặn nặn khuôn mặt của cô ấy.
"Tớ đã biết sai rồi." Khương Hàn Tô nói.
Đối với chuyện này, Khương Hàn Tô vẫn luôn tự trách bản thân.
Khương Hàn Tô nói xong, dùng tay nhéo khuôn mặt của mình.
Tô Bạch nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy có chừng mực, tuy dùng lực nhưng phần thịt bị nhéo rất nhiều, cho nên không quá đau.
Còn Khương Hàn Tô không giống, bản thân cô nhéo khuôn mặt mình và sử dụng sức lực toàn thân để nhéo, hơn nữa phần thịt bị nắm vô cùng ít, làm như vậy cực kỳ đau.
Tô Bạch vội vàng kéo tay cô ấy ra, sau đó nói: "Cậu làm cái gì vậy?"
"Không phải cậu còn đang tức giận tớ sao? Tớ giúp cậu nhéo một cái, để cậu giảm bớt sự tức giận với tớ." Khương Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Vậy cậu dùng lực lớn như vậy làm cái gì?" Tô Bạch tức giận nói.
"Không dùng sức, làm sao cậu nguôi giận được?" Khương Hàn Tô nói.
"Sao cậu có thể ngốc đến thế cơ chứ? Hiện tại tớ cũng đã ôm cậu rồi, nghĩa là tớ không còn giận cậu nữa. Tớ nhéo khuôn mặt của cậu chỉ là vì tớ thích, trước đây không phải tớ rất thích nhéo mũi và mặt của cậu sao?" Tô Bạch thấy bản thân cô ấy tự nhéo khuôn mặt nhỏ của mình, trong lòng nhất thời đau nhói. Cô gái này thật là tàn nhẫn với bản thân, bị tím luôn rồi.
Tô Bạch hôn lên gò má tím tái của cô ấy, sau đó nói: "Để mẹ cậu hoàn toàn đồng ý chuyện của chúng ta, cái này, bây giờ tớ không làm được. Trước khi thi lên đại học, thành tích học tập của cậu sẽ là chuyện quan tâm hàng đầu của mẹ cậu. Mẹ cậu sẽ không để cậu chịu ảnh hưởng một xíu nào."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô trở nên ảm đạm đi, cô nói: "Nếu không chúng ta gạt mẹ tớ đi?"
Cô thật sự thích hắn!
Nếu không, cô không thể vì Tô Bạch mà đi lừa mẹ của cô được.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ lừa gạt mẹ của mình.
"Giấu được nhất thời, nhưng không giấu được cả đời. Trong ba năm cấp 3 này, làm sao giấu đây? Trừ phi chúng ta không bao giờ gặp mặt nhau, chỉ dùng điện thoại di động nói chuyện, nhưng dùng điện thoại di động cũng có thể bị phát hiện một ngày nào đó." Tô Bạch nói.
"Vậy làm sao bây giờ đây? Tớ không quan tâm, là do cậu trêu chọc tớ, cậu phải nghĩ biện pháp giải quyết." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt ngây thơ nói.
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Cảm ơn ông trời vẫn để cho tớ thích cậu. Nếu không, tớ thà rằng đi làm tra nam, cũng không thèm quan tâm đến chuyện của cậu."
"Tuy trước mắt tớ còn chưa thể làm cho mẹ cậu đồng ý chuyện của chúng ta bây giờ, nhưng để mẹ cậu không lấy cái chết bức cậu, tớ có thể làm được." Tô Bạch cười nói: "Mẹ cậu có quyền khiến cậu không thích tớ, nhưng mẹ cậu không có quyền khiến tớ không thích cậu, đúng chứ? Mẹ cậu cũng không có quyền ngăn cản tớ theo đuổi cậu, đúng chứ? Tớ dự định theo đuổi cậu với tư cách là cháu trai của dì út, cậu chỉ cần giả vờ từ chối tớ. Như vậy, cậu sẽ không đắc tội với mẹ cậu, mẹ cậu cũng sẽ không trút sự tức giận lên người cậu, mọi chuyện còn lại để tớ gánh."
Thật ra, Lâm Trân thân là mẹ của Khương Hàn Tô, làm sao không có quyền ngăn cản Tô Bạch theo đuổi con gái bà ấy đây?
Chỉ là da mặt Tô Bạch rất dày, con gái bà ấy chính là con gái của bà ấy, cho nên bà ấy có thể quan tâm, nhưng Tô Bạch lại không phải con trai của bà ấy, bà ấy dựa vào cái gì đi quản?
"Cái này, không phải là đang lừa mẹ tớ sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừ, vậy cậu trơ mắt nhìn tớ cưới người khác đi." Tô Bạch lạnh nhạt nói.
"Vậy là lừa rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Đúng rồi, dì út và hai mẹ con cậu có quan hệ gì vậy, quan hệ giữa hai nhà vì sao tốt đến như thế?" Tô Bạch hỏi.
Đây là điều Tô Bạch vẫn luôn thắc mắc.
"Dì Tô đã cứu mạng tớ." Khương Hàn Tô nói.