Xuống xe, Tô Bạch đi ra ngoài mua hai cái bánh rán và một chén sữa đậu nành rồi quay trở lại trong xe. Hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, quay sang nói:
- Ăn một chút cho đỡ đói bụng đi.
Tô Bạch nói xong, đưa bánh rán và sữa đậu nành trong tay đưa tới.
Khương Hàn Tô chỉ liếc mắt nhìn hắn mà không nhận lấy.
- Sao thế? Sao lớp trưởng Khương lại lạnh lùng như vậy? Bạn học cùng lớp ba năm, tôi chỉ muốn mời cậu ăn bữa sáng cũng không được sao? - Tô Bạch cau mày hỏi.
Khương Hàn Tô bĩu môi:
- Tô Bạch, những thủ đoạn như vậy cậu nên dùng với các cô gái khác đi, tôi không dễ mắc bẫy của cậu đâu.
- Cậu xem bộ phim truyền hình nào nói giúp bạn học mua bữa sáng chính là đang tán tỉnh đối phương? - Tô Bạch hơi khó chịu hỏi.
- Tôi thấy có nhiều phim như vậy. - Khương Hàn Tô đáp.
- Cậu vẫn còn có thời gian xem những bộ phim tình cảm não tàn này à, tôi còn tưởng thế giới của cậu chỉ toàn là học với học thôi chứ. - Tô Bạch kinh ngạc nói.
Chưa kể, nếu như không phải đời này có chút hiểu biết, ai có thể nghĩ tới kiếp trước cô gái Khương Hàn Tô lạnh như băng này vẫn thích xem phim tình cảm?
Kiếp trước, Khương Hàn Tô để lại ấn tượng quá sâu cho Tô Bạch, khiến hắn chỉ trong vòng một ngày hoàn toàn sụp đổ.
- Mẹ của tôi nói phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, không thể chỉ biết học và học. - Khương Hàn Tô nói.
- Vậy tại sao kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi mà cậu lại đi xem những bộ phim tình cảm cẩu huyết như vậy? - Tô Bạch không hiểu hỏi.
Khương Hàn Tô bĩu môi, không muốn nói chuyện nữa.
Thật ra không phải là cô thích xem, mà là mẹ của cô. Có thời điểm mẹ của Khương Hàn Tô làm việc mệt mỏi, liền ôm cô cùng nhau xem ti vi.
Khương Hàn Tô không thích xem những bộ phim ngôn tình, bởi vì cô cho rằng trên đời này có rất nhiều chàng trai nói những lời đường mật nhưng thật ra đều là những lời lừa dối.
Bằng không, mẹ của cô xinh đẹp như vậy, vì sao năm đó cha cô bỏ rơi bà lúc bà đang mang thai lại một đi không trở lại?
Chỉ là Khương Hàn Tô cảm thấy nằm trong lồng ngực của mẹ mình và cùng xem tivi rất là ấm áp, hơn nữa, chỉ cần là thứ mẹ cô thích, cô cũng sẽ thích nó.
Bình thường, mẹ của cô có rất ít thời gian rảnh rỗi, chỉ khi Khương Hàn Tô trở về nhà trong mỗi kỳ nghỉ, mẹ của cô mới dành ra được một ít thời gian quan tâm cô.
Vì thế, chỉ cần ở cùng mẹ thì mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.
- Khương Hàn Tô, có phải là tôi đối xử quá tốt với cậu không, khiến cậu quên rằng tôi luôn là học sinh xấu, và đặc biệt rất ghét những học sinh tốt như các cậu?
Tô Bạch nói xong, mặt lạnh xuống:
- Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn ăn hết, hai là tôi sẽ cùng xuống xe với cậu ở Khương Tập, cùng cậu đi về nhà.
Tô Bạch xoa xoa mặt, cười:
- Cậu thấy lá gan của tôi đủ lớn để làm chuyện đó không?
- Cậu vừa mới nói sẽ không làm như vậy. - Khương Hàn Tô tức giận nói.
- Miệng lưỡi con trai đều là lừa lọc, câu nói này lẽ nào cậu chưa từng nghe qua sao? - Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô không nói nữa, chỉ yên lặng cầm bánh rán trong tay Tô Bạch, so với việc ăn bánh rán thì cô ấy càng sợ hắn cùng mình trở về nhà.
Nhìn Khương Hàn Tô đang tức giận nhưng vẫn cầm bánh rán của mình ăn, Tô Bạch không nhịn được cảm khái một câu. Quyền thế chính là chiếc áo khoác tốt nhất của người đàn ông!
Nếu như không có quyền thế trong kiếp trước, dù hiện tại có trọng sinh thì có tác dụng gì đây?
Lúc gặp Khương Hàn Tô, đại khái là lòng tự ti chiếm đa số đi, chỉ cần đối phương vừa giận thôi là mình sẽ lập tức nói lời xin lỗi ngay, nào dám tùy ý bắt nạt như hiện tại.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch liền đưa tay ra nặn nặn gò má phồng lên của Khương Hàn Tô.
Nói là không ăn, nhưng miệng thì lại đang không ngừng ngấu nghiến, có lẽ là cô cũng cũng quá đói bụng rồi.
Tô Bạch đưa tay nhanh, rút cũng nhanh. Nhìn thấy đối phương nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi hung tợn trừng mắt nhìn hắn, Tô Bạch liền vui cười hớn hở trêu tức. Sau đó, hắn đem ống hút cắm xuyên vào sữa đậu nành, đưa cho Khương Hàn Tô.
Tô Bạch phát hiện, mỗi lần mình bắt nạt Khương Hàn Tô, cô gái nhỏ này ngoại trừ dùng ánh mắt xinh đẹp như sương mai trừng hắn ra thì không còn làm được gì khác. Khiến hắn cực kì vui vẻ đắc ý.
Đương nhiên, Tô Bạch cũng biết đạo lý vừa đủ là tốt nhất. Hôm nay đã động thủ hai lần rồi, nếu còn tiếp tục động thủ, có khi Khương Hàn Tô thật sự muốn liều mạng với hắn.
- Miệng của cậu chưa từng nói ra một câu thật lòng. - Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch biết Khương Hàn Tô nói về cái gì, ắt hẳn là việc hắn vuốt tóc cô lúc sáng nay.
Khi đó Tô Bạch đã nói, hắn sẽ không chạm vào cô nếu không có sự đồng ý.
Chỉ là nhìn thấy tướng ăn của cô ấy rất đáng yêu, hắn có hơi xúc động, không nhịn được muốn đưa tay xoa xoa gương mặt ấy một chút mà thôi!
- Quá đáng yêu, nhịn không được. - Tô Bạch cười.
Khương Hàn Tô bĩu môi, lại bắt đầu rồi, thực sự là thời khắc nào cũng dùng thủ đoạn để trêu chọc mình.
Sau khi có thêm vài người bước lên xe, ô tô bắt đầu di chuyển.
Tô Bạch thoải mái nằm trên chỗ tựa lưng, sau đó từ trong bọc sách lấy ra máy MP4.
Tô Bạch đeo tai nghe, nhìn sương mù bao phủ ngoài cửa sổ xe, hắn đưa tay lướt qua Khương Hàn Tô, dùng tay lau hết đám sương đang bám trên đó.
Sương mù tan đi, cửa sổ xe trở nên trong suốt, Tô Bạch liền nhìn ra ngoài cửa, nhìn phong cảnh Qua Thành đang nhanh chóng lướt qua tầm mắt.
Trong tai nghe phát bài "Ngoài Cửa Sổ" do Lý Sâm phát hành ca khúc vào năm 2000. đây chính là bài hát xưa mà hắn thích nhất.
Hoàn cảnh hiện nay cực kỳ giống với cảnh tượng kiếp trước khi Tô Bạch rời khỏi Qua Thành.
Đều là tháng giêng năm 2012. đều có tuyết rơi ở trạm nam Qua Thành, đều là bài hát Ngoài Cửa Sổ của Lý Sâm và ngay cả người trong lòng hắn nghĩ đến cũng là cùng một người.
Chỉ khác ở một chỗ, vào năm đó không có cô ấy trên xe, mà lúc này cô ấy đang ngồi bên cạnh mình.
Tô Bạch lấy xuống tai nghe bên lỗ tai phải của mình, sau đó đem nó đeo lên tai trái của Khương Hàn Tô.
Ngay lúc Khương Hàn Tô giãy giụa muốn lấy xuống, Tô Bạch trầm giọng nói:
- Đừng nhúc nhích, nghe xong bài hát này được không?
Thân thể Khương Hàn Tô cứng đờ, không động đậy.
Mà lúc này, trong tai hai người truyền đến tiếng hát đầy cảm xúc.
*Tối nay, anh lại đi tới bên ngoài cửa sổ nhà em*
*Trên rèm cửa sổ, cái bóng của em rất đáng yêu*
*Lặng lẽ yêu em nhiều năm như vậy*
*Ngày mai anh phải rời đi*
*Bao nhiêu lần anh đi tới ngoài cửa sổ nhà em*
*Cũng từng nghĩ gõ cửa gọi em đi ra*
*Suy nghĩ về vẻ đẹp của em*
*Anh rất là bình thường*
*Anh vẫn lặng lẽ rời đi*
*Tạm biệt cô gái đáng yêu của anh*
*Anh sắp sửa đi phương xa tìm kiếm tương lai*
*Giả như anh có một ngày vinh quang trở về*
*Anh sẽ tới bên ngoài cửa sổ để nói lên tình cảm của anh*
*Tạm biệt cô gái đáng yêu của anh*
*Nói lời yêu thương với cái bóng của em*
*Giả như anh có một ngày vinh quang trở về*
*Anh sẽ để mặt trăng canh giữ bên ngoài cửa sổ nhà em!*. . .
- Bài hát này nói về một chàng trai, lúc còn ở quê anh ta rất thích một cô gái, cô gái ấy rất xinh đẹp, nhưng chàng trai kia lại quá đỗi bình thường. Bởi vậy hắn chỉ có thể len lén thầm mến đối phương, mỗi ngày đứng bên ngoài cửa sổ lén lút quan sát bóng hình cô ấy, chàng trai kia thích cô, nhưng bởi vì tự ti mà không dám thổ lộ.
- Sau đó vì lý tưởng hoặc là vì để có thể xứng với người mình thích, chàng trai kia đi về phương xa để tìm thứ thuộc về anh ấy hoặc cũng có thể là tương lai của bọn họ. Chỉ là rất nhiều năm sau đó, chàng trai đúng là thành danh rồi, nhưng khi anh ta hồi hương trở về để được gặp cô gái kia thì mới biết cô đã trở thành vợ của người khác.
- Có lẽ cậu đã đoán được rồi, chàng trai trong lời ca chính là ca sĩ thực hiện bài hát, và bài hát này, chính là những gì bản thân mà anh ta đã từng trải qua.
Sau khi ca khúc trong tai nghe kết thúc, Tô Bạch ấn xuống phím tạm dừng, nói rõ ngọn ngành về bài hát .
Tô Bạch nhìn tuyết trắng tung bay bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói với người con gái đang ngồi cạnh hắn:
- Khương Hàn Tô, tôi thích cậu, tôi muốn nói cho cậu biết điều ấy. Bởi vì tôi... không muốn phải hối hận thêm lần nữa.