Có lẽ vì ngày lễ tốt nghiệp đang đến gần và mỗi người sắp đường ai nấy đi nên rất nhiều người trong trường học bắt đầu làm ra những việc khác thường.
Ví dụ như Khương Hàn Tô, thứ sáu tuần này nhận được một bức thư tình.
Đây là bức thư tình đầu tiên Khương Hàn Tô nhận được sau khi Tô Bạch cảnh cáo một vài người trong ngày nhập học.
Dục Hoa kiểm soát điện thoại di động cực kỳ nghiêm khắc, đối với những học sinh đã hiểu thế nào là tình yêu thì dùng giấy biểu lộ là một điểm rất đặc sắc trong thời kỳ này.
Trước đây, Khương Hàn Tô cũng nhận được rất nhiều thư tình, cái gọi là thư tình chẳng qua là một tờ giấy gấp lại hoặc là một câu nói thôi.
Hơn nữa người dám kí tên rất ít, toàn bộ đều giấu tên. Khi Khương Hàn Tô tới căn tin ăn cơm, ai đó đã lén lút đi vào phòng học và đặt dưới sách của cô ấy.
Buổi chiều đầu hạ, gió thổi ấm áp.
Tô Bạch trở về phòng học trước Khương Hàn Tô một bước, hắn đang muốn nằm xuống ngủ một xíu thì nhìn thấy bức thư tình đặt dưới cuốn sách.
Tô Bạch lấy ra nhìn một chút, không có họ tên, phía trên có một đoạn văn tỏ tình rất hay, bởi vì nó được sao chép từ trên mạng.
Tô Bạch mỉm cười, sau khi Khương Hàn Tô ăn cơm xong từ nhà ăn trở về, Tô Bạch không có cho cô ấy đi vào.
Tô Bạch ngồi bên ngoài, cô ấy ngồi bên trong, trong phòng học rất nhiều người nên rất đông, cô ấy muốn đi vào thì Tô Bạch phải đứng dậy.
- Đừng cản đường, để tôi đi vào! - Khương Hàn Tô nói.
- Tôi ghen thì phải làm sao bây giờ? - Tô Bạch không tránh ra, trái lại đem thân thể dựa lên bàn sau, sau đó vô cùng đáng thương hỏi.
Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, có chút không hiểu rõ.
Tô Bạch không nói chuyện, hắn lấy ra bức thư tình, sau đó nói:
- Có người viết bức thư tình này cho cậu, tôi không vui lắm.
Khương Hàn Tô mím mím môi, cô ấy cầm tôi giấy kia tới, sau đó xé nát và ném nó vào trong thùng rác.
Tô Bạch nháy mắt một cái, trước đây Khương Hàn Tô cũng như vậy, nhận thư tình là không thèm nhìn và ném nó vào trong thùng rác ngay.
Chỉ là không có xé nó.
Thế nhưng, Tô Bạch không tính bỏ qua cho tiểu nha đầu này, bản thân hắn không có tức giận, vừa rồi chỉ là giả vờ trêu chọc cô ấy thôi.
Khi Khương Hàn Tô trở về, Tô Bạch cũng đứng lên, nhưng hắn không có tránh ra. Khương Hàn Tô đi một bước, hắn đi một bước, chính là muốn ngăn cản cô ấy trước mặt.
Khương Hàn Tô ngẩng cái đầu mình lên nói:
- Để tôi đi vào đi!
Tô Bạch không di chuyển mà cúi đầu nhìn cô ấy:
- Năm lớp 8, tôi có viết cho cậu một bức thư tình, rất dài rất dài, cũng không có giấu tên mà ghi tên tôi trên đó, nhưng kế hoạch chuẩn bị rất lâu. Từ lúc cậu bắt đầu đi ăn cơm cho đến lúc cậu trở về từ căn tin, tất cả đều được lên kế hoạch, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không dám đưa cho cậu.
Tô Bạch cười, nói:
- Nếu như khi đó tôi đặt nó lên trên bàn của cậu, chỉ sợ cũng giống như cái người viết bức tình này mà thôi, không thèm nhìn mà ném nó vào thùng rác.
- Haizz, tiểu Hàn Tô, nếu như bây giờ tôi viết thư tình cho cậu, cậu có ném nó không? - Tô Bạch cười hỏi.
Bọn họ trở về phòng học từ rất sớm nên trong phòng học không có bao nhiêu người.
Bên trong phòng học có hơi trống trải ở trường cấp 2 này, Tô Bạch hỏi một câu không khác nào thổ lộ.
Tô Bạch không biết vì sao lại hỏi câu này, nhưng hắn muốn hỏi thì mở miệng hỏi thôi.
Cùng Khương Hàn Tô ở chung, không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều, có rất nhiều lúc Tô Bạch nghe theo trái tim mách bảo để làm việc.
Ví dụ như câu nói này, thật ra là đang có ý ép cô ấy, hắn hỏi vào lúc này thật sự không tốt lắm.
Có khả năng sẽ khiến cho cô ấy tức giận, nhưng Tô Bạch vẫn hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, có chút tức giận nói:
- Tôi sẽ ném, không chỉ ném mà tôi còn xé và đốt nó đi.
Đã nói cấp 2 không ép buộc cô ấy, nói không giữ lời, không phải là người tốt!
Tô Bạch nghe vậy nhưng cười rất sảng khoái, hắn nói:
- Trước đó tôi đã nói, đối với tôi, lời cậu nói đều là những lời nói trái với lòng mình.
Tô Bạch nói xong, nhường chỗ cho cô ấy.
Nếu như cô ấy từ chối thì không cần thiết phải nhấn mạnh câu nói sau cùng.
Không thể xé nó, đốt lại càng không thể.
Vì thế, lời cô nói không phải là lời thật lòng.
Sau khi Khương Hàn Tô ngồi vào chỗ có chút tức giận, nghiêm mặt, không thèm nói chuyện với hắn.
Việc Tô Bạch ép buộc mình, Khương Hàn Tô biểu thị kháng nghị mạnh mẽ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ hắn.
Cô gái tức giận cần được dỗ dành, Khương Hàn Tô nghiêm mặt không nói lời nào, ngón tay Tô Bạch bò tới và chạm vào tay trái đang cầm bài thi của Khương Hàn Tô.
Nhưng còn chưa đụng được, liền bị Khương Hàn Tô dùng bút gõ mạnh xuống.
Suy nghĩ một chút, Khương Hàn Tô cầm dịch tẩy của Tô Bạch qua và vẽ lằn ranh trên mặt bàn.
Tô Bạch trừng mắt nhìn.
Đây là, Vĩ Tuyến 38?
Chỉ là, vì sao khu vực của mình lại bé vậy, còn của cô ấy thì rất lớn?
- Không cho phép chạm qua lằn ranh này. - Khương Hàn Tô nghiêm mặt nói.
- Haizz, lằn ranh này có phải quá gần tôi không? - Tô Bạch hỏi.
Nói xong, Tô Bạch cầm dịch tẩy qua, sau đó vẽ một đường gần Khương Hàn Tô hơn, cười nói:
- Hẳn là bắt đầu từ nơi này.
- Không được. - Khương Hàn Tô nói.
Lằn ranh này lệch về phía cô ấy rồi.
- Tôi không chiếm tiện nghi của cậu, mọi người đều công bằng, cứ bắt đầu từ giữa bàn. - Khương Hàn Tô nói rằng.
Nói xong, cô ấy cầm dịch tẩy của Tô Bạch qua.
Tô Bạch đem dịch tẩy đưa cho cô ấy, nhưng đồng thời cũng nắm lấy ngón tay của cô ấy.
Bàn tay nhỏ của Khương Hàn Tô rất đẹp, ngón tay vừa sáng vừa óng ánh và mềm mại như hành lá. Móng tay của cô ấy không có sơn lên bất kỳ thứ gì, nhưng rất là mê người.
Tay nhỏ bị Tô Bạch nắm chặt, khuôn mặt Khương Hàn Tô liền đỏ bừng, cô ấy dùng sức giật giật, nhưng sức lực quá nhỏ không thể rút ra được.
- Buông ra, buông tay tôi ra. - Trong phòng học lần lượt đi vào không ít người, Khương Hàn Tô không dám lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng giãy giụa nói.
Tô Bạch không buông mà nhẹ giọng nói:
- Hàn Tô, tôi thích cậu.
- Cậu, cậu bắt nạt tôi. - Nghe Tô Bạch nói câu này, Khương Hàn Tô bớt giãy giụa hơn, nhưng lại oan ức mở miệng nói.
- Cũng bởi vì tôi thích cậu, cho nên tôi mới muốn bắt nạt cậu! - Tô Bạch cười nói.
Lần này, hắn không có tiếp tục nắm tay cô ấy, mà là chủ động buông ra.
- Năm lớp 8 tôi thầm mến cậu, có rất nhiều lúc tôi muốn làm ra vài chuyện ngu xuẩn để thu hút sự chú ý của cậu... Như lúc cậu đi ngang qua cửa sau, tôi sẽ cố ý làm rơi sách vở xuống đất, sau đó cúi đầu nhặt nó lên để thu hút sự chú ý của cậu. Hay là khi cùng người bên cạnh nói ba hoa, lúc cậu đi qua tôi sẽ ngu ngốc nói to hơn.
- Bây giờ nhớ lại những việc này, bản thân tôi còn cảm thấy tôi thật ngốc, nhưng cho tới hôm nay, tôi vẫn đang làm không biết mệt mỏi. Mấy tháng trước, cái lần ra ngoài kiểm tra, tôi mượn cậu cây bút, thật ra không phải tôi quên mang bút, mà là tôi cố tình không mang theo, muốn dùng của cậu.
Tô Bạch mỉm cười, nói:
- Giống như vừa rồi cậu dùng dịch tẩy để vẽ Vĩ Tuyến 38, dưới tình huống đó, cậu lại lựa chọn dùng của tôi theo bản năng.
Khương Hàn Tô quay đầu, nhìn thấy bên cạnh bài thi của mình chính là bình dịch tẩy.
Trên bình dịch tẩy có viết ba chữ "Khương Hàn Tô", chữ là do Tô Bạch dùng bút viết lên khi buồn chán.
-
Đã edit xong từ lâu mà giờ qua kiểm tra mới phát hiện là quên chưa đăng, xin lỗi ạ!