Khương Hàn Tô nghe xong, ngừng khóc, lén lút đưa tay tới.
Nhìn thấy tay cô ấy đưa tới bên eo mình, Tô Bạch sợ hết hồn, nói: "Cậu còn muốn bấm?"
Cái này đúng là ngoài dự liệu của Tô Bạch rồi, theo như hắn hiểu Khương Hàn Tô, sau khi hắn nói xong câu này, cô ấy khẳng định không nỡ bấm eo mình thêm cái nữa.
"Cậu bấm nhanh đi, ai bảo tớ chọc cậu khóc cơ chứ." Tô Bạch cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại.
Nhưng đâu ngờ Khương Hàn Tô bỏ qua cho hắn, cũng không có đi bấm eo hắn, mà ngược lại gỡ tay Tô Bạch đang ôm cô ra.
"Hừ, ai thèm bấm cậu, thả tớ ra." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
Tô Bạch thông minh thế nào, nghe cách nói chuyện của cô ấy, hắn liền biết cô ấy đã bớt giận rồi.
Vì thế, hắn không thể thả được, hiện tại chỉ có kẻ ngủ mới thả thôi.
Tô Bạch trực tiếp ôm cô ấy ngồi lên đùi mình, sau đó hôn một cái lên trên gương mặt xinh đẹp của cô.
"Tớ biết mà, Hàn Tô nhà ta bấm một lần đã cảm thấy đau lòng rồi, tuyệt đối sẽ không bấm lần thứ hai." Tô Bạch cười nói.
"Thả tớ ra đi, sắp có người đến đó." Bị Tô Bạch ôm ở trên đùi, Khương Hàn Tô ngượng ngùng giãy giụa.
Đây là con đường từ Tiểu Vương Trang đi đến Khương thôn đó, phía trước cách đó không xa chính là cầu đá phân chia ranh giới hai thôn, Khương Hàn Tô làm sao dám ở đây bị hắn ôm vào trong lòng được.
Vừa rồi là khóc vì tủi thân nên bị hắn ôm vào trong lòng, lúc này cô đã phản ứng lại, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục thân mật.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, coi như xong.
Tô Bạch rất có chừng mực, nếu như lúc này không buông cô ấy ra, tiểu Hàn Tô sẽ trở nên nóng nảy, thế là hắn nhanh chóng hôn một cái lên môi cô, sau đó đặt cô xuống.
Khương Hàn Tô lau miệng, nói: "Lưu manh."
"Nếu cậu lại lau, tớ sẽ hôn cậu tiếp." Tô Bạch nói.
"Cậu không sợ tớ giận nữa à?" Khương Hàn Tô giận dỗi hỏi.
"Dù tớ có chọc cho cậu tức giận tớ cũng phải hôn, nếu như sau này đến cả hôn còn không hôn được, vậy cuộc sống này quá vô vị rồi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói thêm gì nữa.
"Mấy ngày sau, có khả năng tớ không thể ở cùng cậu được, người đồng ý đến nhà dì út hỗ trợ không có bao nhiêu, thậm chí đến cả người đồng ý viết danh sách cúng điếu cũng không có, và vì chữ tớ đẹp, liền bị dì út bắt đi viết danh sách cúng điếu rồi. Ngày mai, tớ còn đi theo dượng út đi lên trấn mua hàng mã đốt mai táng, buổi trưa ngày kia thì viết danh sách cúng điếu. Làm xong mấy công việc bận rộn này thì đến ngày 28 luôn rồi, tớ cũng nên trở về nhà, vì trong nhà có không ít chuyện cần phải làm." Tô Bạch chậm rãi nói.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ở đây lâu sẽ làm cho thím Lâm thêm lo lắng đó." Tô Bạch nặn nặn cái mũi cao của cô, cười nói: "Trở về đi."
Tô Bạch xoay người rời đi, lại bị Khương Hàn Tô ngăn lại, cô nói: "Cậu đừng đi vội, tớ có lời muốn nói."
"Lời gì?" Tô Bạch hỏi.
"Mẹ tớ sau khi về đến nhà thì biết tin chuyện nhà dì Tô, mẹ tớ nói, vì người chết là Vương Đại Nghĩa, người đến nhà dì Tô hỗ trợ khẳng định rất ít, cho nên kêu tớ đến nhà dì Tô giúp một tay." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tớ thu hồi lại câu nói vừa nãy, nếu cậu muốn tới, vậy chúng ta có thời gian ở cùng nhau rồi." Tô Bạch cười nói.
Đến lúc đó, mình làm việc gì thì để cô ấy đi theo mình là được, như vậy, hai người sẽ có thêm thời gian ở cùng nhau rồi.
"Chuyện tốt như vậy, sao bây giờ cậu mới nói cho tớ biết?" Tô Bạch hỏi.
"Hừ, ban đầu tớ không dự định nói cho cậu biết đâu." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
"Đến lúc đó không phải chúng ta có thêm hai ngày ở cùng nhau hay sao, lần tạm biệt này, lần sau gặp lại là phải chờ đến khai giảng đó." Tô Bạch nói.
"Tớ vẫn còn đang suy nghĩ xem có nên ở cùng cậu hay không." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng là càng ngày càng ác miệng nha, không đúng lắm, hẳn là trước đây cậu chính là người như vậy, thật đáng yêu." Tô Bạch cười nói.
"Nếu những ủy khuất đã không còn nữa, vậy sau này trừ phi tớ làm cậu cảm động thì hãy khóc, chứ cậu đừng dễ khóc như thế. Hồi nãy cậu khóc, tớ thật sự không biết nên làm gì, cũng cảm thấy rất đau lòng." Tô Bạch nói.
"Thật ra, hồi nãy tớ khóc, không hoàn toàn là vì cậu." Khương Hàn Tô nói.
Cô khóc vì nghĩ đến những đau khổ mà cô đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua.
Tích lũy quá nhiều, đến cuối cùng toàn bộ đều bộc phát ra ngoài vì Tô Bạch dẫn nổ.
Có lần bộc phát này, những uất ức trong lòng Khương Hàn Tô những năm qua cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.
Đối với Khương Hàn Tô mà nói, lần khóc này, trái lại là chuyện tốt, bởi vì cuộc sống những năm qua của cô, số lần khóc thực sự quá ít, bao nhiêu tâm sự đều chôn giấu toàn bộ ở trong lòng.
"Tớ biết, nhưng cuộc sống phải luôn tiến về phía trước hay sao? Cậu nỗ lực học tập như thế, không phải vì muốn tương lai ngày càng trở nên tốt đẹp hơn sao? Hơn nữa, có tớ ở đây rồi, chắc chắn sẽ không để cậu tiếp tục chịu oan ức." Tô Bạch nói.
"Chắc chắn là thế." Khương Hàn Tô nói: "Tớ cố gắng như vậy, tương lai nhất định sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp."
"Thế nhưng, không để tớ phải chịu oan ức, hừ, cái này cậu sẽ không bao giờ làm được, bởi vì người bắt nạt tớ nhiều nhất chính là cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy tớ phải làm sao mới có thể để cậu không chịu oan ức nữa đây?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cậu không bắt nạt tớ, tớ sẽ không chịu oan ức đúng không?" Khương Hàn Tô nói.
"Như thế nào mới xem như là bắt nạt?" Tô Bạch lại hỏi.
"Ưmmm, cái này. . ." Khương Hàn Tô đột nhiên phát hiện, cô còn thật sự không biết thế nào mới gọi là bắt nạt.
"Lẽ nào là cái này?" Tô Bạch đi lên trước, hôn một cái lên đôi môi anh đào của cô.
"Hay là cái này?" Tô Bạch đưa hai tay ra ôm cô ấy vào trong lòng.
"Nếu như cậu nói những thứ này đều là bắt nạt, vậy mãi mãi sau này tớ sẽ không làm như thế nữa, bất luận khi nào nơi nào, tớ đều không làm. Không chỉ như vậy, cầm tay cậu tớ sợ cũng là đang bắt nạt cậu, cho nên sau này tớ cũng sẽ không cầm tay cậu nữa. Cậu thấy có được không? Nếu như cậu cảm thấy được, vậy bây giờ tớ liền đổi thành thế này." Tô Bạch nói xong, buông cô ấy ra.
Nếu như những việc bình thường giữa nam và nữ, trong cách nghĩ của Khương Hàn Tô vẫn xem đó là bắt nạt, Tô Bạch thật sự nên giúp cô ấy thay đổi.
Giữa nam nữ, nếu như không có những thứ tình cảm này, vậy sẽ ít đi biết bao nhiêu niềm vui.
Nhưng cô bé này quá dễ ngại ngùng, sở dĩ nói bắt nạt, có lẽ là vì có liên quan đến tính hay ngại ngùng của cô ấy.
Nghe dì út kể, cô bé này trước đây rất hay xấu hổ, đến cả việc mang dép đi ra ngoài cũng không dám, vì sợ bị lộ đôi bàn chân.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Tô Bạch thường hay nhìn thấy cô ấy mặc quần jean cùng với mang giày skate ở cấp 2.
Nhưng cái người con gái cực kỳ dễ xấu hổ này, bàn chân bị hắn cầm thưởng thức trong tay không biết bao nhiêu lần.
"Nếu như cậu tạm thời chưa thể đưa ra quyết định của mình, tớ còn ở lại đây hai ngày nữa mới rời khỏi đây. Trong thời gian đó, cậu hãy suy nghĩ kỹ càng và trả lời cho tớ biết, nhưng một khi cậu đã đưa ra câu trả lời, vậy thì không thể rút lại được đâu." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô thực sự biết những thứ đó không được tính là bắt nạt, nhưng làm sao cô có thể mở miệng nói ra những thứ đó không phải là bắt nạt được. Và mình quang minh chính đại nói cho Tô Bạch, xem như là đang muốn nói với hắn có thể làm những thứ đó với mình rồi, đúng không?
Tuy cả hai người làm mấy chuyện thân mật đó không ít lần, nhưng bởi vì xấu hổ mới để Khương Hàn Tô nói như vậy, cô thực sự không muốn nói ra
Tô Bạch rõ ràng là đang bắt nạt cô, điều này làm cho Khương Hàn Tô tức đến nỗi hung hăng đạp lên chân Tô Bạch một cái.
Muốn cho tớ nói ra câu nói đó, đừng hòng.
Không phải chỉ là không làm những thứ đó thôi sao?
Tớ muốn nhìn xem, đến cuối cùng ai mới là người không nhịn được trước.
Nếu cùng Tô Bạch đánh cược ở phương diện khác, cô có lẽ không tự tin lắm.
Nhưng ở phương diện này, cô tự tin người thua cuối cùng sẽ là Tô Bạch.
Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Không chỉ là hôn tớ, ôm tớ, cầm tay tớ mới tính bắt nạt, ngay cả sờ mũi của tớ, sờ mặt của tớ, vuốt vuốt mũi của tớ cũng coi như là bắt nạt. Trước khi tớ cho cậu câu trả lời, cậu không được làm những thứ đó."
"Được." Tô Bạch cười nói.
Lâu lắm rồi hắn không đánh cược cùng cô ấy.
Cô ấy đã thích cược thì mình cùng cô ấy cược.