Chương 144: Tính tình

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:24:54

"Tớ ngủ trên đùi cậu lâu như vậy, cậu nhất định không thoải mái. Để tớ ôm đi, cậu cũng có thể thoải mái một lúc." Tô Bạch nói. Hai tay ôm quanh eo cô ấy, cúi đầu có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô ấy. "Lưu manh." Giãy dụa không được, Khương Hàn Tô chỉ có thể mím mím môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Tô Bạch ôm cô ấy một lúc, sau đó nói: "Đến trường học thôi, cậu hãy làm quen với vài người bạn học trong lớp. Cuộc đời không thể chỉ có tình yêu, cũng nên có một ít người bạn. Chẳng hạn như có chuyện gì xấu hổ không nói với tớ được, hoặc là muốn phàn nàn chuyện gì đó của tớ, cậu có thể cùng người bạn nữ tâm giao kể lể một chút!" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy nói: "Nhưng cậu chỉ được có bạn nữ tâm giao, không được có bạn nam tâm giao nha, bằng không thì tớ ghen đó." "Tớ không kết bạn được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Năm cấp 2 tớ không có một người bạn nào." "Năm cấp 2 cậu không có bạn, là vì cậu không thật lòng muốn làm quen. Trông cậu có vẻ nhiệt tình, bài tập gì đó cậu đều có thể cho người khác sao chép, nhưng người khác lại không ngốc, cậu có thật lòng hay không, lẽ nào mấy người đó không nhìn ra được sao? Cậu đem bài tập cho mấy người đó sao chép, là không muốn tăng thêm phiền phức cho mình thôi. Cũng giống như hồi cấp 2, tớ xin bài tập của những đứa học sinh có thành tích tốt trong lớp, họ đều sẽ cho tớ, họ đều không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với tớ. Cậu nhìn xem, tớ cùng những người kia có quan hệ tốt không?" Tô Bạch nói. "Nhưng cậu nhìn đám người Tôn Phong xem, bọn họ vì sao nghe lời tớ như vậy, sẽ thành tâm thực lòng giúp tớ? Bởi vì những lúc họ cần giúp đỡ tớ đều đến giúp." Tô Bạch nói. "Nhiều người bạn, tương lai sẽ rất có ích cho cậu." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nửa đời trước ngoại trừ học tập vẫn là học tập, thực sự là quá cô đơn rồi. "Tớ làm quen không được." Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Cũng không muốn làm quen." Người khác đều không giúp cô, vì sao vô duyên vô cớ cô muốn đi giúp người khác. Nếu như giúp người khác mới có thể kết bạn được, cô không muốn kết bạn. Thực tế những năm này, Khương Hàn Tô không hòa nhập cũng chính vì lý do này. Không phải cô không muốn giúp người khác, mà bởi vì bản thân cô vô cùng quật cường, cô không muốn nhận sự trợ giúp đến từ người khác. Bởi vậy, cô đương nhiên rất khó kết bạn rồi. Ở trong trường học, cũng chỉ có Tô Bạch lấy phương thức ngang ngược xông vào, mới có thể mở ra một lỗ hổng trong lòng cô. Bởi vì Tô Bạch càng tốt với cô, cô càng muốn trả lại. Nhưng cuối cùng bởi vì thiếu nợ Tô Bạch càng ngày càng nhiều, hơn nữa Tô Bạch thực sự quá không biết xấu hổ, ăn nói nhỏ nhẹ, nói toàn lời yêu thường, mà còn thành tâm thành ý đối xử chân thành với cô. Thời gian càng dài, trái tim của cô càng buông lỏng hơn, Tô Bạch thừa thắng xông lên, lại chiếm rất nhiều tiện nghi, từ đó phát triển thành mối quan hệ như hiện nay. Khương Hàn Tô có lẽ nhìn ra suy nghĩ của Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần có cậu bên cạnh tớ, tớ sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn." Tô Bạch ngẩn người, hỏi: "Cậu thật sự nghĩ như vậy?" "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Trái tim của cậu bị tớ câu rồi." Tô Bạch cười nói. "Nếu như cậu cảm thấy như vậy rồi, vậy thì cậu không cần kết bạn nữa." Tô Bạch cười nói. Lấy tính cách của cô gái này, rất khó để cô ấy mở lòng mình để đi kết bạn với người khác. Bởi vì bản tính của cô ấy thuộc kiểu người lạnh lùng. Ngoại trừ người cô ấy quan tâm, những người khác chết hay sống đều không quan hệ gì đến cô ấy cả. Giống như cái kết phim Tiên Kiếm 1, đừng nói đó là giả, coi như là thật, cô ấy cũng sẽ không có cảm giác buồn. Bởi vì không có quan hệ gì đến cô ấy, người ở trong đó càng không quen biết cô ấy. Tô Bạch có thể xông vào trong lòng cô ấy, cũng đã không biết bỏ ra bao nhiêu sức lực rồi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Tô Bạch không có ép buộc cô, cô rất vui và rất muốn nói câu cảm ơn, nhưng nghĩ tới điều gì đó, mím mím môi và tạm thời ngừng lại. Tô Bạch lại lẳng lặng ôm cô ấy một lúc, đợi đến hai giờ hai mươi, hắn mới buông thân thể mềm mại của cô ấy ra. Sau đó hai người tắt điều hòa và khóa cửa, bắt đầu đi học. Trước khi đến lớp, hai người tách ra và đi vào lớp của mình. Buổi chiều, Tô Bạch gần như đều chơi điện thoại di động, bởi vì còn chưa chính thức khai giảng nên rất nhiều người trong lớp mang điện thoại di động theo, giáo viên cũng không thèm quan tâm. Buổi chiều. trường học phát trang phục rằn ri. Ngày tiếp theo bắt đầu học quân sự và kéo dài đến ngày mùng 2 tháng 9 mới kết thúc. Ngày mùng 2 tháng 9 kết thúc học quân sự và được nghỉ ba ngày. Sau đó trường chính thức khai giảng ngày vào mùng 5 tháng 9. Học sinh học lớp 10 thường ở trong ký túc xá nhiều, đến lớp 11 thì bắt đầu thuê phòng bên ngoài nhiều hơn. Và đến lớp 12, tất cả học sinh gần như đều trở thành học sinh ngoại trú. Ôn Hòa là người địa phương, gia cảnh giàu có, nhưng bởi vì tính cách có hơi chất phát và chịu đựng nên trước đây thường bị bắt nạt trong trường không ít. Cái tên này lớn lên thoạt nhìn như một cái túi trút giận, Tô Bạch nhìn còn muốn chà đạp hắn một trận. Ngày hôm nay không có tự học buổi tối, sau khi tan học buổi chiều, liền trực tiếp kết thúc một ngày học. Sau khi tan học, Ôn Hòa muốn kéo Tô Bạch đi quán net. Nhưng Tô Bạch trực tiếp từ chối. Khương Hàn Tô đã trở thành lớp trưởng ban một, và vì là ngày đầu tiên khai giảng nên ký túc xá có không ít chuyện phải xử lý. Tô Bạch cùng với cô ấy ăn xong bữa cơm chiều ở ngoài trường, rồi cô ấy liền quay về trường học. Sau khi Tô Bạch về đến nhà, hắn mở máy vi tính ra chơi hai ván Liên Minh Huyền Thoại. Sau đó đợi đến hơn mười giờ, hắn súc miệng lên giường, nhắn tin QQ nói chuyện với Khương Hàn Tô. "Bây giờ cậu đang làm gì thế?" Tô Bạch hỏi. "Tớ vừa mới nằm lên giường, còn cậu?" Khương Hàn Tô hỏi. "Tớ cũng vậy." Tô Bạch trả lời. "Bạn cùng phòng của cậu thế nào?" Tô Bạch hỏi. "Chưa quen lắm, còn chưa hiểu." Khương Hàn Tô nói. "Câu trả lời này làm tớ rất vui." Tô Bạch mỉm cười, đánh chữ nói: "Không gạt tớ, cũng không trả lời qua loa với tớ." Không lừa hắn, không qua loa với hắn, nói rõ Khương Hàn Tô đang thật sự coi hắn thành người mình rồi. "Cứ tiếp xúc từ từ, lâu ngày mới rõ lòng người. Nếu như có người bắt nạt cậu, nhớ nói cho tớ biết ngay lập tức." Tô Bạch nói. "Nơi này tốt hơn cấp 2 nhiều lắm, phòng ngủ rất yên tĩnh, rất nhiều người đọc sách, sẽ không có ai bắt nạt tớ đâu." Khương Hàn Tô cười nói. "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mọi chuyện nên cẩn thận một chút mới tốt." Tô Bạch nói. "Những chuyện này tớ rõ hơn cậu đấy, Tô Bạch." Khương Hàn Tô nói. "Muốn đánh đúng không?" Tô Bạch tức giận nói. "Hì hì. . ." Điện thoại di động là nơi có thể bộc lộ suy nghĩ nội tâm của bản thân, cũng là công cụ khiến cho một người bình thường trở nên to gan hơn. Khương Hàn Tô ở trên QQ, thường to gan hơn bình thường. "Ngày mai là ngày đứng tư thế quân đội, nếu như cậu mệt, nhất định phải nói với sĩ quan huấn luyện. Cậu phải nói rõ tình hình của cậu cho họ biết, sĩ quan huấn luyện mới để cậu nghỉ ngơi." Tô Bạch nói. "Hừm, yên tâm đi, giống như lần thi cấp 3 tớ không cậy mạnh, lần này tớ cũng sẽ không cậy mạnh, ." Khương Hàn Tô nói. "Tớ sợ cậu quá cố chấp thôi! Một khi cậu cố chấp, ngay cả tớ cũng phải thỏa hiệp." Tô Bạch nói. "Có một số việc làm được, có một số việc không làm được." Khương Hàn Tô nói. Sau đó hai người lại hàn huyên rất lâu, khi tới mười giờ rưỡi, cả hai mới chúc ngủ ngon và kết thúc cuộc nói chuyện. Ký túc xá trong trường, Khương Hàn Tô cầm điện thoại di động trong tay đang nằm trong chăn, cô nhìn màn hình rất lâu. Sau khi xác định Tô Bạch không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, cô mới cất điện thoại di động và bắt đầu đi ngủ.