Chương 135: Tớ ngăn không được

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:20:01

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người bắt đầu quay lại thay quần áo. Khương Hàn Tô mặc váy dài trắng, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng đi từ trong nhà ra ngoài, thật sự làm cho Tô Bạch đứng hình. Váy dài trắng bằng vải lanh phối hợp với đôi giày trắng nhỏ, càng làm cho Khương Hàn Tô càng thêm thanh thuần thanh lịch. Kẹp tóc bướm màu xanh lam, kẹp lên mái tóc đen nhánh của cô ấy. Giờ khắc này, Khương Hàn Tô thật sự rất đẹp. Tô Bạch trần trụi đánh giá khiến Khương Hàn Tô thẹn thùng cúi đầu. Chỉ là Khương Hàn Tô thẹn thùng cúi đầu, càng tăng thêm vẻ đáng yêu. "Tớ muốn ôm cậu một cái." Tô Bạch đi tới, cô chưa kịp trả lời đã bị hắn đưa tay ôm tới. "Sau này mặc váy trắng đi, tớ thích váy trắng, nhưng khi ra ngoài không thể mặc váy ngắn, chỉ có thể mặc váy dài, nếu không tớ sẽ ghen." Tô Bạch cười bóp bóp mũi cô ấy. "Tớ không thích mặc váy ngắn." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Những chiếc váy ngắn có thể lộ đùi, cô sẽ không mặc. "Có thể thích, chỉ là, chỉ có thể mặc ở nhà thôi." Tô Bạch cười nói. "Không muốn." Khương Hàn Tô đáng yêu nhăn mũi một cái. "Không muốn thì không muốn, giờ làm cơm ăn thôi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó hỏi: "Ngày hôm nay ăn gì?" Nếu đã nấu ăn trong nhà, bọn họ liền thảo luận một chút, sau này sẽ còn ăn sáng tại nhà. "Tương đậu mua lần trước còn trong tủ lạnh, thịt heo còn thừa một cục, đem thịt cắt nát, cắt vài trái ớt và xào cùng tương đậu. Bánh bột lọc ăn kèm tương đậu rất ngon, lâu rồi tớ chưa ăn, tớ xào tương đậu, cậu đi nhồi bột." Tô Bạch nói. "Một mình tớ làm được." Khương Hàn Tô nói. "Một mình cậu làm?" Tô Bạch tức giận nói: "Tối ngày hôm qua ăn một bát bánh sủi cảo, bây giờ tớ đói lắm rồi, cậu vừa trộn bột lại vừa xào tương đậu, phải tới lúc nào mới xong đây, hơn nữa bây giờ cậu có thấy cậu giống như bảo mẫu của tớ hay không?" Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó hỏi: "Cậu xào sao?" "Tiểu Hàn Tô, đừng xem thường tớ! Nếu tớ không biết nấu, sao tớ có thể mở tiệm được?" Tô Bạch hỏi. "Nhanh đi nhồi bột đi. Nhà là do hai người cùng nhau duy trì, chẳng có lý do gì để cậu một mình nấu ăn, hơn nữa có một thời gian tớ rất thích nấu ăn. Từ nhỏ đến giờ tớ thường nấu ăn ở nhà, cậu cũng không thể cướp đi sở thích nấu ăn của tớ được?" Tô Bạch cười nặn nặn gương mặt cô ấy. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Cô cầm thau đi tới túi mì lấy một ít bột mì, nghĩ đến Tô Bạch rất tham ăn, lại lấy thêm một muỗng. Sau đó cô đổ một ít nước vào thau và bắt đầu nhồi mì. Bột mì không cần lên men, cắt bột thành hình chữ nhật, sau đó hấp trong lồng hấp là được. Vỏ bánh mỏng ăn kèm với một ít tương đậu, đây chính là bữa sáng ngon lành nhất của bọn họ. Dùng bột mì lên men làm bánh và bánh màn thầu, gọi là bột mì sống. Dùng bột mì không lên men làm bánh và bánh màn thầu thì được gọi bột mì chết. Khương Hàn Tô đang dùng bàn tay trắng mịn nhồi bột, Tô Bạch bên cạnh cũng bắt đầu hành động. Hắn dùng dao băm nhuyễn thịt heo, tiếp đó là cắt vài cành mận gai. Sau đó là hành, gừng, tỏi băm nhỏ mỗi thứ một ít, Tô Bạch nổi lửa đảo dầu. Sau khi dầu nóng, Tô Bạch đem hành gừng tỏi bỏ vào rồi bỏ thêm một ít đường trắng. Dùng xẻng xào một chút, Tô Bạch cho thêm thịt băm nhuyễn, rồi bắt đầu cho thêm hạt nêm xào cùng. Khi thịt lợn băm nhuyễn chín, Tô Bạch mới cho tương đậu vào xào. Cuối cùng, món thịt heo xào đậu nành có thể ăn trong nhiều ngày đã sẵn sàng. Tương đậu vốn là dùng muối phơi, bởi vậy không cần bỏ thêm muối vào nồi. Không chỉ không cần bỏ muối, còn cần phải thêm một ít đường trắng che đi vị mặn của tương đậu. Đem tương đậu đổ vào trong đĩa nhỏ, rồi Tô Bạch đổ dầu vừng vào, sau đó nếm thử một miếng. Ừm, rất ngon, nếu như có bánh màn thầu hoặc là bánh ở đây thì hay biết mấy, Tô Bạch nghĩ đến đã muốn ăn lắm rồi. Hắn quay đầu lại nhìn thấy Khương Hàn Tô đang bắt đầu lăn bột. Cô ấy lăn bột thành hình chiếc bánh tròn rất lớn, sau đó từ bên trong cắt thành mười mấy cái bánh hình chữ nhật. Tô Bạch bật lửa đặt một cái nồi lớn khác lên, sau đó đổ một ít nước và cho khoai lang vào. Sau đó đặt lồng hấp lên, đem những cái bánh dẹp Khương Hàn Tô đã cắt gọn đặt ở trên lồng hấp. Chỉ cần nồi nước sôi, là món bánh bột mì Tô Bạch tha thiết ước mơ có thể ăn được. Sau mười mấy phút, nắp nồi bốc lên rất nhiều khói. Tô Bạch tắt ga, sau đó dùng khăn mở nắp nồi. Mùi thơm bánh mì dẹt và khoai lang phả vào mặt, Tô Bạch đem toàn bộ bánh bột mì hấp trong nồi bỏ vào trong lồng. "Ăn cơm thôi." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô quét dọn sân sạch sẽ rồi đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Tô Bạch đã cầm bánh mì dẹt ra, cô đi tới múc hai bát canh. Cái gọi là canh, chính là canh khoai lang. "Ăn thôi, cẩn thận nóng đấy." Tô Bạch đưa cái chén cho cô ấy. Tô Bạch lấy đường trắng qua, sau đó cho một ít đường trắng vào chén cô ấy. Khi hắn uống canh khoai lang, hắn thích uống mùi vị nguyên bản của canh, không thích thêm đường. Khương Hàn Tô ngồi xuống ghế, nhìn tương đậu và bánh mì dẹt, lại nhìn canh khoai lang thêm đường trước mắt, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn. Khương Hàn Tô chưa từng nghĩ tới hình ảnh này, nhưng hình ảnh này bất ngờ đến khiến cô như muốn khóc. Người thân của cô không nhiều, người thật sự thương cô trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có mẹ cô. Ông bà nội cô tuy bề ngoài không nói, nhưng trong xương vẫn còn có chút trọng nam khinh nữ. Hơn nữa, vào thời điểm ấy, người ta đồn rằng cha cô không trở về cũng là vì mẹ cô sinh ra một người con gái, chứ không phải một đứa con trai. Nhưng hai ông bà xuất phát từ đạo đức, không đối xử tệ bạc với cô. Chỉ là, có thời điểm hai người bọn họ ngầm châm chọc, chưa hẳn không đến tai Khương Hàn Tô. Ví dụ như con dâu nếu sinh con trai thì tốt biết bao nhiêu, coi như là con trai không trở về, tôi cũng thương yêu nó! Vậy mà sinh ra một đứa con gái, coi như đối tốt với nó đến cỡ nào? Đến cuối cùng không phải là lập gia đình sao? Những lời này, ai nghe không khó chịu đây? Chỉ là, có thời điểm nghe nhiều thành quen. "Sao cậu không ăn đi?" Tô Bạch thấy cô ấy ngây người, thế là lên tiếng hỏi. "Ừ." Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, sau đó cầm lấy bánh mì dẹt chấm tương đậu bắt đầu ăn. "Thế nào?" Tô Bạch sốt sắng hỏi. "Ăn không ngon cũng phải nói ăn ngon, nếu không tớ giận đấy." Tô Bạch nói. Đây là lần đầu tiên nấu ăn cho cô ấy theo đúng nghĩa nào đó. Tuy chỉ là một món thịt xào tương đậu đơn giản. "Ăn không ngon!" Khương Hàn Tô mím mím môi. "Sao thế?" Tô Bạch không hiểu hỏi. Rõ ràng lúc hắn ăn rất ngon mà! "Xì." Khương Hàn Tô nở nụ cười xinh đẹp, nói: "Lừa cậu thôi." Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Khương Hàn Tô, Tô Bạch cũng cười nói: "Thật đẹp." Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, cười nói: "Xinh đẹp thì cậu nhìn thêm một chút đi, tớ ngăn cậu không được."