Đêm qua cô ngủ một mình và luôn nghĩ đến ngày mai có thể nhìn thấy Tô Bạch, hơn nữa tay chân có hơi lạnh, hầu như mỗi đêm cô khó mà ngủ được.
Chỉ là, khi cởi tất và giày, cởi áo trên người của cô ra, rồi nằm vào trong chăn, cô lại không cảm thấy có chút xíu nào của sự buồn ngủ.
Trong chăn rất lạnh, Khương Hàn Tô co quắp thân thể ngủ ở bên trong, toàn bộ cơ thể đều được đắp chăn lên.
Cô mím mím môi, có chút oan ức, lại có chút sợ hãi.
Cô cũng không để ý đến cơ thể đang bị lạnh, nhưng sự lạnh nhạt của Tô Bạch bỗng nhiên làm cho cô xuất hiện cảm giác sợ hãi khó hiểu. Cô sợ Tô Bạch không thích cô nữa rồi, bởi vì trước đây Tô Bạch chưa từng đối xử như vậy với cô.
Khương Hàn Tô càng nghĩ càng oan ức, càng nghĩ càng khó chịu, bất tri bất giác, nước mắt của cô rơi xuống.
Đây chính là điều cô sợ nhất!
Tô Bạch đối xử tốt với cô như vậy, cô lại còn thích Tô Bạch đến thế, nếu như bỗng nhiên có một ngày Tô Bạch không cần cô nữa, cô không chịu được.
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, sau đó Tô Bạch bưng một chậu nước nóng đi vào.
"Em đi ngủ mà không chịu rửa chân à? Còn nữa, em đúng là giỏi nha, trong ba căn phòng thì chỉ có hai căn là có điều hòa, anh không ngờ em lại đi chọn căn phòng đựng đồ để vào." Tô Bạch đặt chậu xuống, tức giận nói.
Khương Hàn Tô ngay lập tức vén chăn lên.
Tô Bạch nhíu nhíu mày, đi lên phía trước, lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô, nói: "Sao em lại khóc rồi?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Nào, để anh rửa sạch chân cho em trước." Tô Bạch ôm cô ngồi lên giường, nhìn thấy chiếc áo lông màu trắng được dệt bằng len cô đang mặc trên người, hắn liền cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người cô.
Khương Hàn Tô đem chiếc áo khoác lông cô vừa mới cởi ra đưa cho hắn, nói: "Anh mặc cái này đi, nếu không thì bị lạnh đấy."
Tô Bạch nhận lấy mặc vào người, sau đó ngồi xổm xuống và cầm lấy hai bàn chân nhỏ của cô đặt vào trong chậu.
Chân rất lạnh, Tô Bạch như là đang nắm lấy khối băng.
"Em như thế này, em ngủ ở trong chăn được không?" Tô Bạch tức giận hỏi.
"Em, em không ngủ được!" Khương Hàn Tô tủi thân nói.
Sau khi rửa sạch, Tô Bạch dùng khăn mặt lau khô, sau đó bưng chậu rửa chân đi ra ngoài.
"Anh đi đâu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đi rót nước." Tô Bạch nói.
"Khi anh về, anh sẽ vào phòng nào?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Em nói xem?" Tô Bạch trả lời.
"Anh, anh vào trong căn phòng này đi." Khuôn mặt Khương Hàn Tô hơi hơi đỏ lên, nói: "Nếu không, nếu không anh dẫn em theo đi."
"Anh dẫn em đi đâu?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
Khương Hàn Tô cúi đầu không nói lời nào.
Vừa nãy có thể nói ra một câu như vậy đã là cực hạn của cô rồi.
Tô Bạch đổ hết nước trong chậu, sau đó từ phòng của mình cầm theo hai lớp chăn và đi đến phòng của Khương Hàn Tô.
"Không có điều hòa, em đắp một lớp chăn sẽ bị lạnh chết mất." Tô Bạch đắp chăn lên, rồi chui vào trong chăn.
"Tạm thời em ngủ vậy đi, đến ngày mai chúng ta đổi phòng khác." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô chủ động đến gần nằm vào trong lồng ngực Tô Bạch, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi!"
Tô Bạch bóp bóp của cô, nói: "Anh thật sự là đang để bụng việc em làm đấy. Anh còn định đêm nay ôm em ngủ một đêm, ai bảo em nói ra mấy lời khiến người ta tức giận như vậy cơ chứ, chúng ta đã ở cùng nhau bao lâu rồi, em lại có ý muốn phân chia phòng ngủ. Em có biết, mấy ngày không gặp em, anh nhớ em bao nhiêu không, thật sự có thể nhẫn tâm làm như vậy hay sao?"
"Nhưng đến cuối cùng anh không phải là em, anh không cách nào tàn nhẫn được. Em vừa đi vào căn phòng này, anh liền vội vàng lao tới, haizz, cứ xem như là liếm cẩu đi." Tô Bạch bất đắc dĩ nói.
"Không phải đâu!" Khương Hàn Tô vội vàng lắc lắc đầu, nói: "Nhiều ngày không gặp, em cũng rất nhớ anh, em không muốn cùng anh ngủ riêng."
"Anh mà thật sự để em ngủ một mình? Em sẽ rất khó chịu." Khương Hàn Tô nói.
"Đùa em thôi." Tô Bạch ôm chặt cô vào trong lòng, nói: "Anh không nghĩ em lại lén lén lút lút khóc trong chăn, nếu như anh biết, anh đã đi vào sớm rồi."
"Biết da mặt em mỏng, sao anh có thể tức giận với em được. vừa nãy anh chỉ đi nấu nước thôi. Không phải em không biết, mùa đông chân em lạnh và đến buổi tối sẽ càng thêm lạnh hơn nên phải ngâm nước nóng trước khi ngủ. Khoảng thời gian em ở nhà, em không ngâm chân đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Há, không tức giận là tốt rồi, em còn tưởng anh không cần em nữa." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch không nói chuyện, chỉ dùng tay vuốt nhẹ giọt nước mắt còn đọng lại trên mắt cô.
Hai người đều hơi buồn ngủ rồi, Tô Bạch hôn lên đôi mắt đẹp của cô, sau đó ôm nhau đi ngủ.
Ngủ thẳng một giấc dài, đến tám giờ tối thì Tô Bạch mới tỉnh dậy.
Tô Bạch vừa mới mở mắt ra, Khương Hàn Tô cũng tỉnh lại.
Tô Bạch cứ như thế nhìn cô, không cử động.
Cô ấy thật là xinh đẹp!
Đặc biệt là dáng vẻ lười biếng và mái tóc dài buông xõa khi cô ấy vừa mới tỉnh dậy.
Khương Hàn Tô nháy mắt một cái, không biết vì sao Tô Bạch cứ liên tục nhìn chằm chằm vào cô như thế.
Qua một hồi lâu, cô đỏ bừng mặt và chui vào trong chăn.
Lúc này cô chợt nhớ đến, mình vừa mới tỉnh ngủ và còn chưa rửa mặt, chắc là hắn nhìn thấy thứ gì đó trên mặt mình, cho nên hắn mới nhìn mình lâu đến vậy.
Ai nha, xấu hổ chết mất.
Khương Hàn Tô đem bản thân giấu vào trong căn, dù có như thế nào cũng không muốn đi ra ngoài.
Người con gái làm dáng vì kẻ yêu mình, dáng vẻ này bị người mình thích nhìn thấy, hơn nữa da mặt cô lại rất mỏng nên cảm thấy rất là xấu hổ.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô chớp mắt chui vào bên trong chăn, Tô Bạch cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Vì sao lại không cho mình nhìn?
Hơn nữa là đang nghĩ đến cái gì khiến cho khuôn mặt đỏ bừng?
Dù cho Tô Bạch có EQ cao, cũng khó có thể đoán ra được Khương Hàn Tô đang suy nghĩ gì trong lòng.
Bởi vì trong lòng hắn không có chút suy nghĩ xấu xa nào cả, Khương Hàn Tô vừa nãy giống như dáng vẻ của một mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ, cực kỳ xinh đẹp. Hắn không thấy một chút xấu xí nào hết.
Tô Bạch cũng vén chăn lên chui vào trong chăn.
"Sao thế?" Hắn hỏi.
"Không, không sao cả." Khương Hàn Tô nói.
"Không sao thì em chui vào trong chăn làm gì? Trong này bí hơi lắm." Tô Bạch ở trong một lúc thôi đã cảm giác được sự ngột ngạt rồi.
"Em, em vừa tỉnh dậy, em còn chưa rửa mặt nữa." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch: ". . ."
"Khương Hàn Tô, em trốn vào trong chăn, chẳng lẽ là vì cảm thấy dáng vẻ lúc tỉnh dậy của mình quá xấu hay sao?" Tô Bạch nhẹ giọng hỏi.
"Lẽ nào không xấu à? Trên mặt em chắc chắn có thứ gì đó, nếu không thì anh sẽ không nhìn em chằm chằm như thế đâu." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch không nói chuyện, trực tiếp ôm cô ra khỏi chăn, sau đó hôn lên mặt cô.
Từ cái trán, đôi mắt, mũi, lỗ tai rồi lại đến mắt, Tô Bạch hôn không sót chỗ nào.
"Anh nhìn em chằm chằm là vì tiểu Hàn Tô mới vừa tỉnh ngủ rất đẹp, khiến anh ngây ngốc nhìn em thôi." Tô Bạch nói.
"A? Thật à?" Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch lấy tấm gương bên cạnh tới, nói: "Em nhìn đi, có phải là rất đẹp đúng không."
Khương Hàn Tô lấy tới nhìn một chút, trong gương là người con gái vừa tỉnh ngủ với mái tóc dài buông xõa, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại không có chút khuyết điểm nào.
"Không có ghèn trong mắt đâu nên anh mới hôn em đấy." Tô Bạch cười nói.
"Ai nha, đừng nói mà." Khương Hàn Tô xấu hổ che miệng Tô Bạch lại.
Ban đầu cô còn nghĩ, cũng là vì mình ngủ một giấc dài nên trên mắt có ghèn.
Nếu như có, bị Tô Bạch nhìn chằm chằm, xấu hổ quá đi mất!
"Sắp chín giờ rồi, em đói bụng không?" Tô Bạch nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Có chút chút."
"Vậy chúng ta xuống đi dạo, rồi mua gì đó ăn đi." Tô Bạch nói.
Từ hơn hai giờ ngủ thẳng đến hiện tại, cơn buồn ngủ đã biến mất tiêu rồi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người đứng dậy, mặc quần áo vào và cùng nhau đi xuống lầu.
Sau khi xuống dưới lầu, Tô Bạch run lập cập vì cơn gió lạnh mùa đông ban đêm thổi tới.
Mấy ngày nay, Hàng Châu có mưa nhỏ rơi xuống, nhiệt độ hạ xuống khoảng 2 độ, so với Bạc Thành thì lạnh hơn.
Tuy Bạc Thành trời đổ mưa to vào hôm nay, nhưng vẫn chỉ nằm ở mức 3,4 độ, nhiệt độ vẫn cao hơn Hàng Châu.
"Sao lại lạnh đến vậy cơ chứ!" Tô Bạch kéo khóa chiếc áo khoác đang mặc trên người lại.
"Dự báo thời tiết nói đêm nay còn có mưa nữa." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy mà em không nói sớm." Tô Bạch nói: "Em chờ anh chút, anh quay lại lấy dù."
"Em đi cùng anh." Khương Hàn Tô nói.
"En đừng như thế, một mình anh đi là được rồi." Tô Bạch nói.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Nếu không thì em đứng ở đây chờ anh, anh đi lấy dù được không?" Tô Bạch hỏi.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cùng đi."
"Được thôi, thật sự hết cách với em luôn rồi." Tô Bạch cưng chiều chỉ vào mũi cô, sau đó nắm tay cô đi tới cửa thang máy.
Khương Hàn Tô mỉm cười, bỗng nhiên nhón chân lên hôn một cái lên mặt hắn.
Về nhà và lấy dù, hai người rời khỏi khu chung cư Tây Nguyệt.
Cây dù này là cây dù Lâm Trân để lên trên xe khi hắn đến đón Khương Hàn Tô.
Bạc Thành lúc đó không có mưa, Tô Bạch cảm thấy không cần lắm, nhưng Lâm Trân nhất định phải để trong xe, Tô Bạch chỉ có thể để nó trong xe thôi.
Kết quả, vừa đi được không bao lâu, bầu trời liền đổ mưa to.
Lúc đó Tô Bạch còn nói, người xưa nói quả không sai, không nghe lời người già, hậu quả ngay trước mắt.
Và bởi vì câu nói này, hắn còn bị tiểu Hàn Tô tức giận dùng nắm đấm đánh hắn, còn nói mẹ em chỉ mới bốn mươi thôi, chưa có già đâu.
Lâm Trân đúng là hơn bốn mươi, chưa tính là người già.
Xung quanh mỗi một trường học, đặc biệt là đại học, không bao giờ thiếu phố ăn vặt
Hai người đi dạo một chút, nhìn thấy đồ ăn nào ngon thì mua ăn thử, chẳng mấy chốc đã no.
Khương Hàn Tô nói không sai, khoảng chín giờ, trời bắt đầu có mưa nhỏ.
Tô Bạch vào một quán ăn mùa đồ, mua xong, hắn nhìn thấy Khương Hàn Tô che dù, ở ngoài quán chờ hắn.
Cô đứng ở nơi đó, cơn mưa ở Hàng Châu rơi xuống xung quanh, phía sau là hàng ngàn ánh đèn.
Hôm nay đã là ngày 16 rồi, những người từ Hàng Châu trở về nhà cũng dần dần quay lại.
Giang Nam tốt, nhưng toàn bộ Giang Nam, sợ là không tìm ra được một người con gái giống như thế.
Cô ấy đứng trong mưa bụi, xinh đẹp xuất trần.
Đây là một cửa hàng rất nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều thực khách đến đây mua.
Nhưng lúc này, ánh mắt của họ đều không tự chủ được nhìn về phía người con gái đang cầm dù ở trước cửa.
Cô ấy thanh tú như tranh, lông mày như núi xa, cực kỳ giống người con gái Giang Nam được miêu tả trong một bài thơ cổ.
Tô Bạch mỉm cười, đi tới trước và cầm tay cô.
Khương Hàn Tô không thuộc về Giang Nam, nhưng thuộc về hắn.