Chương 107: Mua thức ăn (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:05:06

"Chạy? Tại sao không chạy?" Thấy Khương Hàn Tô quay trở về, Tô Bạch cười hỏi. Lần này, cô gái này chạy rất nhanh, vì Tô Bạch mới đến đây vài lần nên còn chưa quen thuộc nơi đây cho lắm, vừa rồi suýt bị cô ấy làm cho lạc đường. Nhưng Tô Bạch cũng không vội, hắn sẽ không đi tìm mà ngồi chờ tại chỗ. Quả nhiên, không lâu sau, Khương Hàn Tô tự mình chạy về. "Đem đồ trả lại cho tớ." Cô mím môi nói. "Có bản lĩnh thì cậu tới cầm!" Tô Bạch cười nói. "Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu. Cô không ngốc, cái này không phải là cho không sao? "Rất nhiều người trong thôn chúng ta lên trấn mua đồ, nếu như bị bọn họ nhìn thấy, bọn họ sẽ đồn bậy bạ sau lưng mẹ tớ." Khương Hàn Tô nói xong nhăn mũi một cái, nói tiếp: "Nếu như bọn họ nói cho mẹ tớ biết, mẹ tớ nghiêm khắc ép hỏi, tớ sẽ nói tên của cậu ra, nói là cậu trêu chọc tớ." "Hừm, khai đi, đúng là tớ trêu chọc cậu." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Dù sao sớm muộn gì tớ cũng phải đến gặp mẹ." "Đó là mẹ tớ." Khương Hàn Tô vội la lên. "Mẹ cậu không phải là mẹ tớ à?" Tô Bạch cười nói. "Sao cậu mặt dày đến vậy cơ chứ?" Khương Hàn Tô tức giận đá hắn một phát. Cắn hắn không được, không để ý đến hắn không được, dùng nắm đấm đánh hắn cũng không được. Bởi vì những thứ đó càng khiến mình gần hắn hơn, đến cuối cùng không kịp né tranh, người chịu thiệt chính là mình. Cho nên mới đá hắn, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà Khương Hàn Tô hiện tại có thể nghĩ tới. Sau khi đá hắn, chỉ cần hắn phản kích, bản thân mình lập tức chạy là được. Khương Hàn Tô còn nhỏ tuổi mà đã am hiểu sâu về lợi thế giữa tay dài và tay ngắn rồi. Ngày sau nếu như chơi LOL, khẳng định rất thích hợp dùng AD đi đánh top. "Thể diện ư, mối quan hệ hiện tại của chúng ta làm thế nào trở nên thân thiết? Giống lớp 8 vậy, muốn biểu lộ nhưng không dám biểu lộ, quan hệ của chúng ta chỉ sợ y chang Nam Cực và Bắc Cực." Tô Bạch cười nói. Nếu như da mặt Tô Bạch không dày thì đến bây giờ sao có thể cầm tay hay sờ mặt được, thỉnh thoảng còn được ôm cô ấy. Cô gái này sợ tình yêu tự tận sâu trong xương, mình mà theo đuổi theo phương pháp truyền thống. Dù cho cho cô ấy có thích mình, cô ấy còn chưa vào đại học hoặc chưa vào xã hội, có lẽ đến cả tay còn không chịu cho mình cầm. Hơn nữa, nếu như Tô Bạch không chủ động và hung hăng, e là không thể nào làm cho cô ấy thích mình được. Đẹp trai không bằng chai mặt, lời lẽ câu nói này quá chí lý. Đương nhiên, nếu như chai mặt quá đáng, có thể sẽ làm cho đối phương càng thêm ghét bạn. "Ai thân thiết với cậu?" Khương Hàn Tô nghe vậy, tức giận hỏi. "Hừm, không phải là không thân thiết, tớ cũng chỉ cầm tay cậu, ôm cậu một lát thôi. Nếu như cậu cảm thấy đây không phải là thân thiết, tớ có thể không chịu trách nhiệm." Tô Bạch cười nói. "Cậu, cậu còn hôn tớ." Khương Hàn Tô nghe vậy càng giận, trực tiếp chạy tới đạp hắn một cước. Tô Bạch trừng mắt nhìn, cười nói: "Còn nói không liên quan?" "Lúc nào cậu cũng bắt nạt tớ!" Khương Hàn Tô cong môi nói. "Cậu rất sợ mẹ cậu biết?" Tô Bạch cười hỏi. "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, vô cùng đáng thương nói: "Mẹ tớ mà biết được, tớ sẽ rất thê thảm." "Thật ra, chỉ cần cậu đồng ý làm bạn gái của tớ, tớ sẽ gánh trách nhiệm đi nói cho mẹ cậu biết." Tô Bạch cười nói. Nếu thích cô ấy, làm sao có khả năng gây khó dễ cho cô ấy được? Chỉ cần Khương Hàn Tô đồng ý làm bạn gái hắn, Tô Bạch đủ tự tin đi tới nhà mẹ vợ tương lai. "Không, không được!" Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Quan hệ của chúng ta hiện tại không thể nói cho mẹ tớ biết." "Này tiểu Hàn Tô, hai chúng ta hiện tại là quan hệ gì?" Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô mím môi, không lên tiếng. Vấn đề này cô trả lời không được. Bởi vì cô thật sự không biết hai người bọn họ hiện tại là quan hệ gì. Quan hệ trai gái? Không đúng, bây giờ mình còn chưa đồng ý với hắn. Không có quan hệ? Cái này càng không được, cái tên này đã ôm mình hôn mình rồi. "Được rồi, mấy ngày nay, mỗi ngày tớ đều đến Lưỡng An trấn, cũng là chỉ muốn gặp cậu thôi, không nghĩ tới làm cậu khó xử. Vừa nãy tớ nhịn không được sờ mặt cậu hoặc là vì mới vừa rồi cậu quá đáng yêu, tớ nhất thời không nhịn được." Tô Bạch cười nói. Ngoài cái này ra, hình ảnh vừa rồi thật sự khiến cho Tô Bạch có chút xúc động. Khương Hàn Tô ở phía trước mặc cả mua thức ăn, hắn ở phía sau trả tiền, rất có cảm giác ấm áp của vợ chồng son. Đây là thứ Tô Bạch chưa từng trải nghiệm ở kiếp trước. Tô Bạch có dã tâm không lớn, chỉ cần cùng người mình thích sống một cuộc sống bình thường là đã đủ mãn nguyện. Đừng nhìn mấy ngày này hắn ở trong thôn luôn nôn nóng, nếu như bên cạnh có Khương Hàn Tô, hắn có thể ở lại bao lâu cũng được. "Nhanh giúp tớ mua thức ăn đi, tớ còn phải mua rất nhiều thứ." Tô Bạch cười nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Sau đó là mua cái gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cải trắng, trứng gà, ớt, rau cần, hành tây, mầm đậu, cà tím." Tô Bạch nói một lượt các đồ cần mua. Khoai tây không cần thiết cho lắm, thứ này có thể cất được, mấy ngày trước Tô Bạch mua một túi rồi. Khương Hàn Tô yên lặng ghi nhớ, sau đó mang theo hắn đi mua toàn bộ. "Cải trắng bán thế nào?" "Năm hào một cân." "Có chỗ nào bán năm hào đâu? Ba hào đi?" "Này ớt bán thế nào?" "Một đồng ba." "Ớt xanh mới một đồng, cô bán ớt một đồng ba?" "Bác Lý, rau cần nhà bác bao nhiêu một cân?" "Ôi, đây không phải tiểu Hàn Tô sao? Lại tới mua rau à? Người khác khẳng định bán một đồng năm một cân, nhưng nếu là tiểu Hàn Tô thì bác sẽ bán rẻ hơn, một đồng một cân." "Bác Lý, con đến mua rau quả nhà bác nhiều lần rồi. Lần này không chỉ là mua rau cần, con còn muốn mua mầm đậu, cà, hành tây, bác bán rẻ cho con nha." "Được được được, bán cho con bảy hào một cân, vậy được chưa?" Bác Lý cười nói. Khóe miệng Tô Bạch giật giật, mấy ngày trước bởi vì muốn ăn rau cần sủi cảo, hắn mới tới nơi này mua rau cần. Lúc đó, hắn mua rau cần mất hai đồng một cân, đắt hơn Khương Hàn Tô mua một đồng ba. Nhưng nghĩ lại, Tô Bạch có thể hiểu. Những người này khi gặp người không biết giá, nhất định sẽ lấy giá bán bình quân cao hơn thị trường, mà gặp phải người đặc biệt biết giá thị trường, chẳng hạn như Khương Hàn Tô, sẽ bán thấp hơn giá thị trường. Vì có hai siêu thị nên rau trồng của bọn họ phần lớn đều bán không được. Nếu không kiếm được một đồng nào cho nhà, còn không bằng bán rẻ hơn. Sau khi mua toàn bộ thức ăn cần mua, Tô Bạch tính toán một chút, phát hiện trải qua sự mặc cả của Khương Hàn Tô, hắn đã tiết kiệm được hơn một nửa so với lần trước. "Cái miệng của tiểu Hàn Tô nhà ta! Thật đúng là lợi hại." Tô Bạch cười nói. "Nhớ giá cả, lần sau cậu đi mua phải mặc cả giống tớ, cậu chỉ cần biết bọn họ còn chưa kiếm được đồng nào từ bán rau quả thì cậu cứ thế mà chặt chém." Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nhắc nhở. Cô ấy cứ mặc cả không cần quan tâm người bán lời hay lỗ, ngược lại chỉ cần cô không chịu thiệt là được.