Chương 250: Tức giận (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:25:01

Tô Bạch ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm ngược lên, cửa sau không mở, Tô Bạch đứng dậy mới vừa muốn đi ra ngoài, liền bị Khương Hàn Tô ngồi ở hàng trước duỗi chân ra ngăn cản đường đi. Tô Bạch muốn đi, hắn có thể nhảy qua, nhưng tiểu Hàn Tô ngăn cản, tự nhiên không thể làm như thế. Người ngồi cùng bàn với cô bởi vì là học sinh ngoại trú nên đã rời đi rồi, Khương Hàn Tô vì đưa chân ngăn cản hắn nên hắn ngồi xuống ngay vị trí đó. Tô Bạch cúi người xuống nằm nhoài trên bàn, hỏi: "Sao thế?" "Cậu đi đâu?" Khương Hàn Tô hỏi. "Còn có thể đi đâu? Tan học rồi, đương nhiên là về nhà rồi." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, nói: "Bây giờ mới mười giờ, cậu về nhà cũng không làm gì hết, không bằng ngồi lại đây ôn tập một lúc đi. Tuy bây giờ cậu thi vào ban 1 rồi, nhưng thành tích của cậu trong lớp được xếp hạng từ dưới lên, thực sự là quá kém. Mọi người đều đang cố gắng, nếu cậu không cố gắng, tháng sau có thể sẽ bị đuổi khỏi ban 1 đấy." "Sao cậu biết ngày hôm nay tớ không có chuyện gì làm?" Tô Bạch cầm lấy ngón tay của cô ấy và nghịch ở trên bàn một chút, cuối cùng nhân lúc người khác không chú ý, cúi đầu cắn một cái lên ngón út, hắn nhẹ giọng nói: "Đêm nay đúng là có một số việc phải làm, ngày mai tớ sẽ học cùng cậu." Đêm nay Tô Bạch thật sự có chuyện phải làm, xây dựng xưởng mì là chuyện quan trọng hàng đầu, tiếp đến chính là mở rộng quán mì Tô Bạch. Đúng lúc ngày hôm qua ở Qua Thành, Tô Bạch đã lên kế hoạch tương lai phải xây dựng nhiều hơn mười quán mì ở Bạc Thành. Đêm nay, vừa đúng thời gian ghé thăm cửa tiệm. Tô Bạch vừa mới dứt lời, Ôn Hòa từ đâu duỗi đầu ra ở cửa trước. "Bạch ca, đi quán nét lên mạng không?" Khương Hàn Tô rút tay của mình về, mím mím môi, hỏi: "Đây chính là lời cậu nói có một số việc cần phải làm sao?" Tô Bạch không nói gì, trực tiếp gọi Ôn Hòa vào, nói: "Ngày hôm nay, tớ có hẹn với cậu đi quán nét không?" "Không có." Ôn Hòa lắc lắc đầu. "Vậy cậu gọi tớ đi cùng cậu để làm gì?" Tô Bạch hỏi. "Tớ muốn đi, nên nhìn thử xem có thể tìm được một người bạn nào đó có thể đi cùng hay không!" Ôn hòa nói. "Bạch ca, nếu cậu không muốn đi thì thôi, tớ đi trước, trước mười một giờ đêm tớ phải về nhà. Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, chậm thêm chút nữa là tớ không thể chơi được ván nào." Ôn Hòa nói xong, chạy ra phòng học. "Tớ chuẩn bị đi đến mấy quán mì mới mở ở Bạc Thành, tối hôm nay tớ có hẹn đi đến kiểm tra quán, không phải là đi chơi game đâu." Tô Bạch giải thích nói. Nghe Tô Bạch giải thích xong, Khương Hàn Tô hiểu rõ, cô nói lời xin lỗi: "Xin lỗi cậu." "Tớ chỉ muốn thành tích học tập của cậu tăng lên một chút, tớ không biết cậu có chuyện cần phải làm." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch mỉm cười và nắm tay cô, nói: "Tớ hiểu, yên tâm đi, lần này xong, mỗi ngày tớ đều cùng cậu tự học." "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Cậu có việc thì đi nhanh nhanh chút đi, đúng rồi, đừng uống rượu, xong công việc thì về nhà ngủ sớm." "Yên tâm đi, tớ biết rồi." Tô Bạch cười nói. Sau khi rời khỏi trường học, Tô Bạch bắt xe và đi đến giải quyết chuyện ở quán. Xong công việc và về đến nhà, đã là mười hai giờ rưỡi rồi. Đến nhà nằm ở trên giường, Tô Bạch liếc nhìn điện thoại di động, đang muốn gửi lời chúc ngủ ngon đến Khương Hàn Tô. Nhưng khi định gửi tin nhắn, mới nhớ đến Khương Hàn Tô đã nộp điện thoại di động rồi. Cứ như vậy, Tô Bạch không còn nghĩ ngợi liền trực tiếp ngủ thiếp đi. Thời gian trôi qua rất nhanh, tiết Thanh Minh vừa qua, mùng một tháng năm sắp đến. Đây có thể coi là kỳ nghỉ dài nhất nửa đầu năm trừ kỳ nghỉ hè. Kỳ thi tháng bốn, Tô Bạch xem như là ổn định thành tích của chính mình, ở ban 1 cũng coi như là nằm ở vị trí không cao không thấp. Với sự tiến bộ vượt bậc này, ở ban 1 không cao không thấp, nhưng nếu đặt ở ban khác thì đã nằm ở vị trí thứ nhất rồi. Tô Bạch có tiến bộ như thế, tất cả công lao đều thuộc về Khương Hàn Tô đã hằng ngày thúc giục hắn. Những ngày này không có chuyện gì làm, mỗi buổi tối, Tô Bạch đều sẽ cùng học với Khương Hàn Tô nhiều hơn một giờ tự học buổi tối rồi mới rời đi. Tối ngày 30 tháng 4, cũng chính là một ngày trước ngày nghỉ mùng một tháng năm. Sau khi kết thúc một giờ tự học cùng với Khương Hàn Tô, Tô Bạch đứng lên nói: "Mười một giờ rồi, về thôi." "Hừm, trở về cậu đừng thức đêm, ngủ sớm một chút, ngủ muộn sẽ không tốt cho sức khỏe đâu." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên dặn dò. "Cậu nói nhiều như vậy, cậu không về sao?" Tô Bạch cau mày hỏi. "Tớ ở lại học thêm một giờ nữa rồi mới đi." Khương Hàn Tô nói. "Đùng." Tô Bạch đem sách vở trước mặt cô ấy lấy đi, sau đó khép nó lại, dùng sức ném lên trên bàn của cô ấy. "Khương Hàn Tô, cậu muốn chết sao?" Tô Bạch trầm giọng nói. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, mỗi lần kết thúc buổi tự học, Tô Bạch muốn cô ấy về, cô ấy đều nói ở lại thêm một lúc nữa mới về. Bây giờ cũng đã mười một giờ rồi, bên trong phòng học không còn một ai, một mình cô ấy ở chỗ này tự học, Tô Bạch làm sao có khả năng không đau lòng. Hầu như mỗi ngày cô ấy đều đi ngủ vào lúc 1 giờ, và sau đó là thức dậy vào sáng sớm năm giờ để tiếp tục đọc sách buổi sáng trong lớp. Bình quân mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, nếu cứ tiếp tục kéo dài, thân thể của cô ấy tuyệt đối không chịu được. Do đó, đến lúc này, Tô Bạch cuối cùng không nhịn được nữa. Từ lâu Tô Bạch không muốn quản, là vì sợ làm lỡ thành tích học tập của cô ấy. Bởi vì đối với Khương Hàn Tô, giai đoạn hiện tại không có cái gì quan trọng hơn thành tích của cô ấy. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, nếu như thân thể của cô ấy xảy ra chuyện gì đó, thành tích học tập cho dù có tốt bao nhiêu thì có ích lời gì? Thêm nữa, mình thích cô ấy không phải là vì thành tích của cô ấy tốt. Cho nên, hắn không quan tâm đến chuyện thành tích học tập của cô ấy có giảm xuống hay không, Tô Bạch cũng không thể để cho cô ấy cứ tiếp tục chịu đựng như vậy. Nếu cứ để cô ấy tiếp tục chịu đựng, thân thể của cô ấy sớm muộn gì cũng xong đời. Khương Hàn Tô không nói chuyện, yên lặng đem sách giáo khoa khép lại, tiếp đến là làm bài tập. "Khương Hàn Tô, cậu thật sự cho rằng tớ không còn cách nào khác sao?" Vẻ mặt Tô Bạch không hề cảm xúc hỏi. Cô ấy bây giờ thực sự càng ngày càng quá đáng rồi, lúc học lớp 9, kết thúc tự học buổi tối chỉ ở lại thêm một giờ. Khi đến lớp 10, liền bắt đầu ở lại thêm hai giờ. Rồi khi đến lớp 12, chẳng lẽ là muốn ở lại thêm ba giờ, hoặc là sáng sớm ba bốn giờ sáng dậy học hay sao? "Nói chuyện đi? Tại sao cậu không nói chuyện?" Tô Bạch lạnh lùng hỏi. Đối mặt với sự tức giận của Tô Bạch, Khương Hàn Tô đang viết dừng lại một lúc, nhưng cô ấy vẫn như cũ không nói gì, tiếp tục làm lên đề. Khương Hàn Tô càng như vậy, Tô Bạch càng tức giận. Cuối cùng, hắn không nhịn được, một cước đạp ngã bàn của cô ấy. Sách vở trên bàn, ào ào rơi xuống mặt đất.