Chương 186: Thói quen

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:47:58

"Ở đây còn chỗ ngồi, em đứng làm gì? Từ nơi này đến Qua Thành phải mất hơn hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, hiện tại sắp sang năm mới rồi, trên đường đi thường có người kiểm tra xe, người lên xe chúng tôi không thể để đứng được." Người bán nói xong thì quay sang nói với tài xế: "Có thể khởi hành, đã đủ người rồi." Tài xế gật gật đầu, khởi động xe. "Sao còn chưa ngồi xuống? Nếu em cứ làm như vậy, chúng tôi không thể ra khỏi trạm được." Người bán vé ngồi xuống chỗ ngồi của mình, sau đó liếc mắt nhìn thì phát hiện Khương Hàn Tô vẫn đứng nguyên ở đó. "Hoặc là cậu ngồi xuống, hoặc là cậu xuống chờ chuyến sau, cậu cứ lề mề như vậy sẽ chỉ làm lỡ thời gian chuyến xe của mọi người." Tô Bạch cau mày nói. Khương Hàn Tô nhìn xe ô tô chạy, cắn cắn môi, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch. Bởi vì bên trong xe có rất nhiều người nên có hơi oi bức, Tô Bạch liền mở hé cửa sổ ra. Cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi đến, Tô Bạch mang lên tai nghe và nghe nhạc. Khi ân oán chia đôi nửa, ta phải lựa chọn thế nào đây Nhìn đèn lồng nhuộm đỏ như máu, trả thù đã quá muộn màng Dưới ánh trăng người giữ cửa thở dài, đêm qua thái bình Trường An Khi ngân hà trên bầu trời xoay chuyển, vận mệnh của ta đã được định Chờ vết mực tuyệt bút khô đi, kẻ thù cũng đã đến Sự cô đơn mà ta nợ nàng, kiếp này chỉ sợ rằng khó trả. Bài hát "Duyên Phận" do Hứa Tung viết cho trò chơi trực tuyến "Thiên Long Bát Bộ". Tô Bạch một bên nghe nhạc, một bên chơi Temple Run. Bởi vì tốc độ quá nhanh mà đụng tường chết, lúc này Tô Bạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh. Hai chỗ ngồi, cô ấy ngồi rất ít, cơ bản là để hơn một nửa không gian chỗ ngồi cho Tô Bạch. Tô Bạch trắn trợn không kiêng dè nhìn thẳng vào cô ấy. Bên ngoài gió gào thét, cô ấy ăn mặc rất mỏng manh. Ngoại trừ một chiếc áo nhung hơi dày khoác bên ngoài, còn lại găng tay, đồ giữ ấm tai, khăn quàng cổ và nón, cô ấy đều không có. Ban đầu, lỗ tai và khuôn mặt của cô ấy chỉ hơi đỏ lên vì lạnh, nhưng khi gió lạnh thổi đến, ngay cả màu đỏ đều biến mất sạch sẽ, hoàn toàn chuyển thành màu trắng. "Lạnh không?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô không nghĩ tới Tô Bạch sẽ chủ động nói chuyện với mình, cô ấy lắc lắc đầu, nói: "Không lạnh." "Ừ. Tớ cũng cảm thấy vậy." Tô Bạch gật gật đầu và mở rộng cửa sổ xe ra hơn. Gió lớn gào thét thổi bay sợi tóc của cô ấy, Tô Bạch đem khăn quàng cổ che đi một bên mặt, tùy ý để cơn gió tàn phá. Cơn gió lạnh như dao khiến đời người đau đớn, Khương Hàn Tô đem túi sách ôm lên trên đùi, sau đó cúi khuôn mặt của mình xuống. Thật ra, những cơn gió lạnh lẽo này chẳng là gì so với cảm giác đau trong tim cô. Mấy ngày gần đây, cô không biết đã khóc bao nhiêu lần vào ban đêm. Đặc biệt là khi biết thành tích Tô Bạch càng ngày càng kém, một lần nữa quay lại con đường thích uống rượu, hút thuốc. Cô liền biết, Tô Bạch biến thành như vậy, tất cả đều là vì cô. Cô đã từng muốn tìm gặp Tô Bạch rất nhiều lần, muốn nói với hắn về chuyện học hành và hút thuốc. Nhưng cuối cùng đành từ bỏ vì không biết làm sao mở miệng. Trước đây, bản thân mình có thể quang minh chính đại khuyên bảo hắn phải học tập thật giỏi, có thể dùng câu từ chính đáng để khuyên hắn không nên hút thuốc lá. Nhưng hiện tại, mình còn có thân phận gì đi nói những lời này đây? Đời này, Khương Hàn Tô từ nhỏ đến lớn ăn biết bao nhiêu đau khổ nhưng chưa một lần nào nói lời oán giận than khổ nhìn trời, đây là lần đầu tiên cô oán giận. Vì sao ông trời hết lần này tới lần khác để mình thích hắn rồi lại để mất hắn. Tô Bạch thở dài, hướng người ghế trước hỏi: "Gió lớn như vậy, lạnh không?" "Bạch ca, có hơi lạnh, chỉ là chúng tớ đều choàng khăn quàng cổ rồi, chỉ cần dùng khăn quàng cổ che mặt đi là được." Một người nam sinh ghế trước trả lời. "Cảm thấy lạnh thì sao không đóng cửa sổ lại đi?" Tô Bạch hỏi. Người kia nghe vậy có chút không biết nói gì, là do bạn mở cửa sổ xe, ai dám đóng? Nhưng sâu trong lòng thì nhổ nước bọt, cậu ta tự nhiên không dám nói ra ngay trước mặt Tô Bạch. Cậu ta duỗi tay từ trong túi quần ra, đem cửa sổ Tô Bạch mở đóng lại. Ghế trước và ghế sau dùng chung một cái cửa sổ, cho nên cậu ta chỉ cần đẩy một cái, là có thể đem cửa sổ xe bên Tô Bạch đóng lại theo. Cửa sổ đóng lại, gió không thổi vào được, bên trong xe lần nữa trở nên ấm áp. Tô Bạch mang tai nghe nghe nhạc, dần dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ là trong giấc ngủ vô thức ngửi được mùi hương quen thuộc, Tô Bạch đổi tư thế khác, đem đầu đặt lên trên đùi Khương Hàn Tô. Khương Hàn Tô ngẩn người, nhìn Tô Bạch nghiêng thân thể đem đầu đặt lên chân của mình, cô đẩy ra cũng không được, không đẩy ra cũng không xong. Thấy Tô Bạch nhíu chặt mày, Khương Hàn Tô cắn cắn môi, cuối cùng không có đẩy hắn ra. Lúc xe chạy tới trạm, Tô Bạch từ giấc ngủ sâu tỉnh lại. Hắn ngáp một cái, sau đó liếc nhìn đầu mình đang gối lên đùi. Hắn nghiêng đầu không nói và bước xuống xe khi xe tới trạm. Bọn họ tan học vào lúc chín giờ sáng, trải qua hơn hai tiếng đường dài, bây giờ đã sắp mười hai giờ rồi. Xuống xe và chậm rãi vặn người, sau đó lên xe từ Qua Thành đến Lâm Hồ. Sau một tiếng, xe dừng lại ở Tô gia thôn, Tô Bạch trở về nhà. Bởi vì sắp sang năm mới và sắp được ăn tết Nguyên Đán, Tô gia thôn cuối cùng một lần nữa náo nhiệt lên. Học sinh nơi khác tan học trở về, những người làm công trở về, tiếng hoan hô và nói cười vang lên không ngớt và mang đến cho thôn trang sức sống mới một lần nữa. Tô Bạch mới vừa về đến nhà, liền gặp được một chuyện vui mừng. "Dì út." Nhiều năm không thấy dì út, giờ phút này dĩ nhiên là đang ở nhà bọn họ. "Dì vừa mới nói con nên về đến nhà rồi." Dì út đi tới cười hỏi: "Ăn cơm chưa?" "Con chạy vội về nhà, con còn chưa ăn cơm. Dì út, dì đến đây rồi, dì trổ tài đi dì, dì làm sườn xào chua ngọt cho con đi, con thèm lâu lắm rồi." Tô Bạch cười nói. "Biết con thích ăn cái này, lúc dì tới đã đặc biệt mua một ít xương sườn." Dì út cười nói. "Đến đây, bé Chanh Chanh, gọi anh đi nào." Tô Bạch nhìn thấy một bé gái sau lưng dì út thò đầu ra, hắn liền vươn tay ôm bé gái lên. Đây là con gái dì út, tên là Chanh Chanh, năm nay mới bốn tuổi, nhưng qua thêm hai tuần nữa là lên năm tuổi rồi. "Không có kẹo, không gọi." Cô bé đáng yêu bĩu môi, nói: "Không có kẹo, cũng không cho ôm!" "Có kẹo là có thể gọi đúng không?" Tô Bạch cười hỏi. "Dạ." Cô bé gật đầu như gà con mổ thóc, vô cùng nhanh. "Vậy lần này có thể gọi là anh rồi chứ?" Tô Bạch cười cười từ trong túi lấy ra một cây kẹo que. "Anh Mộng Thành là tốt nhất, anh Mộng Thành vạn vạn tuế." Cô bé nói xong, còn ngây thơ đáng yêu bái hắn một cái. Tô Bạch thấy rất buồn cười, không khỏi đưa tay nặn nặn khuôn mặt của cô bé. Dì út cười trêu nói: "Con lớn chừng này rồi, sao bây giờ trong túi vẫn còn mang theo kẹo. Hơn nữa, dì nhớ trước đây, không phải con không thích ăn kẹo sao? Cũng chỉ khi con còn bé không có kẹo ăn, con mới sẽ theo chúng ta làm nũng và đòi kẹo ăn. Con cố ý lấy lòng chúng ta, con nghĩ rằng chúng ta không biết hay sao?" Tô Bạch mỉm cười, không nói. Sở dĩ hắn có thể lấy kẹo từ trong túi ra, tất cả đều là vì cô ấy! Không biết từ khi nào, hắn liền có thói quen mang theo một ít kẹo trong túi.