Nhưng cô vừa mới đứng lên thì nhìn thấy Tô Bạch khóa cửa nhà chính lại.
"Tô Bạch, cậu muốn làm cái gì?" Khương Hàn Tô cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
"Chân của cậu rất bẩn, tớ mang cậu vào bồn tắm rửa chân." Tô Bạch nói.
"Chân tớ bẩn hay không bẩn có quan hệ gì tới cậu sao?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi.
"Tớ rất thích bàn chân nhỏ của cậu! Bàn chân của cậu không sạch tớ sẽ không thích. Dù sao, có những lúc tớ không nhịn được tớ sẽ cắn." Tô Bạch nói.
"Cậu. . ."
Trong phòng, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót một mảnh.
Muốn nói cái gì đó, nhưng bởi vì lời nói của Tô Bạch quá vô sỉ nên chẳng biết nói gì.
Chỉ có thể lớn tiếng chửi một câu lưu manh!
Cửa bị khóa rồi, Khương Hàn Tô không thể quay về phòng ngủ, chỉ có thể ngồi xuống một lần nữa.
Chỉ là nhìn vào đôi chân nhỏ của mình, cô nắm chặt tay lại và khuôn mặt thì đỏ chót.
Bây giờ cô còn đang tức giận có biết hay không?
Lại muốn sờ bản chân nhỏ của mình à!
Tuyệt đối không thể để cho hắn sờ.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô đem bàn chân nhỏ của mình giấu vào bên trong ống quần.
Ngày hôm nay, cô không có mặc váy, đương nhiên, cũng không có mặc đồ ngủ.
Đồ đang mặc chính là quần jean Tô Bạch mua cho cô trước đây.
Ở thời đại này, bất luận là nam nữ, bất luận là thanh niên hay là học sinh, đều rất ưa chuộng quần jean.
Giống như mang giày thì rất thích mang giày đế bằng, mặc quần cũng rất thích mặc quần jean.
Bộ đồ rằn ri của hai người bọn họ bị Tô Bạch bỏ vào máy giặt giặt sạch vào buổi sáng rồi.
Tuy trong máy giặt quần áo có hệ thống hong khô quần áo, nhưng bởi vì trời vẫn đang mưa, quần áo thì còn hơi ướt.
Cho nên, Khương Hàn Tô mới muốn đổi lại bộ quần áo đó, không chỉ có muốn đi chân trần, còn muốn mặc quần áo chưa khô.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, cô ấy này lúc cần bướng bỉnh thì sẽ bướng bỉnh. Nếu như Tô Bạch không kéo cô ấy, cô ấy thật sự có thể đi bằng đôi chân ngọc đang bị sưng và mặc quần áo còn chưa khô về trường học.
Tô Bạch từ trong sân cầm ra một cái chậu sứ. Dưới đáy loại chậu sứ này có một con cá chép đỏ, xem như là chậu sứ kiểu dáng cũ.
Thời đại bây giờ thường sử dụng chậu nhựa, Tô Bạch từ trong cửa hàng nhìn thấy chậu sứ này, trực tiếp mua mấy cái.
Loại chậu sứ này khi Tô Bạch còn bé rất phổ biến. Khi đó từng nhà đều có mấy cái, Tô Bạch còn dùng loại chậu sứ này để nuôi cá, nhưng chưa được mấy ngày, tất cả đều chết.
Múc nước lạnh vào trong chậu sứ, sau đó Tô Bạch mở cửa đi vào.
Cửa là cửa gỗ, gọi là khóa cửa nhưng thực ra chỉ việc cài then một cái là xong.
Tô Bạch rút đầu gỗ then cài một cái, cửa liền mở ra.
Nhìn thấy bàn chân nhỏ của Khương Hàn Tô giấu vào trong ống quần, khóe miệng Tô Bạch giật giật.
Tô Bạch thật sự muốn sờ chân cô ấy, cô ấy giấu vào trong ống quần có tác dụng gì?
Đây không phải là ếch ngồi đáy giếng, không gặp Thái Sơn sao?
Tô Bạch đem chậu sứ đặt trước ghế sô pha, sau đó đưa tay ra.
Khương Hàn Tô nhìn tay hắn đưa ra, sợ đến nỗi đem bàn chân nhỏ của mình hơi co lại.
"Cũng chỉ là rửa chân cho cậu một chút thôi, vừa nãy cậu đạp trên đất, trên bàn chân dính vào không ít bụi đất. Toàn bộ đều là vi khuẩn, rất có hại cho vết sưng của cậu." Tô Bạch nói.
"Để tớ tự rửa." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch đứng lên, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Thấy Tô Bạch đứng lên, Khương Hàn Tô mới thò bàn chân nhỏ của mình từ trong ống quần ra ngoài, sau đó cho bàn chân vào trong chậu sứ rửa.
Sau khi rửa xong, cô muốn để chân ra ngoài, chờ cho khô ráo.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy chân cô nóng lên, liền nhìn thấy Tô Bạch đưa tay ra, đem bản chân nhỏ của cô nắm trong tay.
Sau đó Tô Bạch cầm khăn mặt, lau khô bàn chân của cô.
Tô Bạch cũng không có lợi dụng cơ hội thoa dầu hồng hoa như trước đây để cố tình chạm vào chân cô ấy.
Hắn chỉ là đem bàn chân nhỏ của cô ấy lau khô ráo, sau đó bưng nước rửa chân đi ra bên ngoài và đổ đi.
Thấy cảnh này, Khương Hàn Tô mím mím môi, cô ôm đầu gối núp ở trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ gì.
Bởi vì trong phòng mở điều hòa, Tô Bạch đi tới và đóng cửa lại.
Một lần nữa ngồi trên ghế sô pha, Tô Bạch cũng không có tiếp tục vươn tay ôm cô ấy.
"Xin lỗi, vừa nãy tớ không nghĩ nhiều như thế, mối quan hệ của chúng ta bây giờ không giống trước, là do tớ không nghĩ đến cảm nhận của cậu ." Tô Bạch nói.
"Tớ vừa mới nghĩ đến hình ảnh cậu bị ai đó ôm vào trong lòng thôi, tớ liền biết tớ sai lầm đến cỡ nào. Vừa rồi cậu đau lòng, tờ nhìn thấy cảnh ấy, tớ cảm thấy tim tớ còn đau hơn cả cậu." Tô Bạch nói.
"Thật sự là tớ không có ý đồ xấu, vừa nãy tớ chỉ muốn đùa với cậu một chút thôi, nhưng có vài lời nói ra, thật sự có thể gây tổn thương đến cho người khác. Giống những câu nói vừa nãy kia, bất luận là ai trong hai chúng ta nói ra, đều sẽ gây tổn thương cho nhau. Cho nên đừng giận tớ nữa, sau này tớ sẽ không làm như vậy." Tô Bạch nói.
Cô ấy càng quan tâm, bản thân mình càng không thể dùng tâm tư vui đùa để gây tổn thương đến cho cô ấy!
Tân tư của cô bé này rất tinh tế và nhạy cảm, có mấy lời nói ra, cô ấy suy nghĩ nhiều sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Bất luận là hắn hay là cô ấy, đều là người ghen tuông rất lớn.
Nhưng ghen tuông lớn đến như vậy, suy cho cùng đều là vì cả hai luôn quan tâm nhau.
Hai tay Khương Hàn Tô ôm trên đầu gối, không nói gì.
Tô Bạch đưa tay ôm cô ấy lên, nói: "Không phải cậu muốn chơi thử Liên Minh Huyền Thoại để kiếm tiền sao? Tớ sẽ chỉ dạy cậu từng chút một."
"Tớ không muốn chơi, cậu thả tớ ra." Khương Hàn Tô nổi nóng giãy giụa nói.
"Tiểu Hàn Tô, những lời cậu nói lúc này đều là những lời trái với ý mình nha."
Tô Bạch ôm cô ấy đi đến một chiếc ghế sô pha khác trước máy vi tính.
Đặt cô ấy ngồi trong lòng mình, Tô Bạch mở Liên Minh Huyền Thoại và nhập vào số tài khoản QQ của Khương Hàn Tô.
"Cậu nhập mật khẩu đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngẩn người, hỏi: "Làm sao cậu biết số tài khoản QQ của tớ?"
Tài khoản QQ có 10 số, rất là khó nhớ.
Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy, nói: "Đã sớm nói với cậu rồi, tài khoản QQ của cậu, tớ nhớ rất dai."
Từ kiếp trước nhớ đến kiếp này, sao quên được đây?
Khương Hàn Tô mím mím môi, ban đâu không muốn nhập vào mật khẩu, cuối cùng vẫn nhập vào.
Đăng nhập trò chơi, Tô Bạch click vào khu vực 1.
"Đây là khu vực 1, là khu vực có số lượng người tham gia trò chơi đông nhất, cũng là khu vực có chất lượng cao nhất trong vài năm tới." Tô Bạch nói.
Ở server Hàn, cao thủ và thách đấu chưa từng xuất hiện trước đây, chất lượng khu vực 1 đúng là muốn cao hơn các server khác.
Sau khi tiến vào khu vực 1 thì khung nhập tên màu xanh lá hiện lên, Tô Bạch nhập bảy ký tự vào khung.
Bài thơ Từ Vị này rất phiến diện, người biết cực ít, bởi vậy không có một người nào dùng nó để đặt tên.
"Chờ sau này tớ sẽ đem cái tên này đổi thành Bông Tuyết Chưa Chịu Tan." Tô Bạch nói.
Năm 2012. máy chủ trong nước chưa có thẻ đổi tên, bắt đầu từ mùa 3 mới xuất hiện. Bởi vậy, hiện tại Tô Bạch không đổi tên được.
Sau khi chọn được một cái tên hay, liền tiến vào giao diện hướng dẫn dành cho người chơi mới.
Tô Bạch nắm chặt tay của Khương Hàn Tô.
"Thả ra." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
"Không thả, đây là giao diện hướng dẫn dành cho người chơi mới, một là cậu tự chơi thử một lần, hai là tớ cầm tay của cậu và dạy cậu chơi." Tô Bạch nói.
"Cậu thả tớ ra, tự tớ trải nghiệm." Khương Hàn Tô nói.
"Được." Tô Bạch cười buông tay cô ấy.
"Chào mừng đến với Summoner's Rift."
Trong game vang lên giọng nói nhắc nhở nghiêm túc.
Khương Hàn Tô nắm chuột và làm theo lời nhắc nhở để bắt đầu chơi.
Tướng hướng dẫn người chơi mới là tướng Ashe, Khương Hàn Tô cầm Ashe bắn cung và bắt đầu tàn sát tiểu binh.
Có thể nhìn ra, đối với thể loại MOAB như Liên Minh Huyền Thoại, Khương Hàn Tô cảm thấy hứng thú hơn những trò chơi khác nhiều.
Cô ấy chơi những trò chơi khác chỉ trong vài phút đã không muốn chơi rồi, còn với Liên Minh Huyền Thoại, cô ấy lại hoàn thành toàn bộ hướng dẫn dành cho người chơi mới.
Có thế nói, đây chính là đặc điểm giúp cho thể loại MOBA trở nên phổ biến.
Kể từ khi Liên Minh Huyền Thoại ra mắt máy chủ toàn quốc, mãi đến khi Tô Bạch trọng sinh, vẫn vững vàng đứng vị trí số một game online trên máy tính.
Tuy ở năm 2017. trò chơi PUBG gây được tiếng vang lớn, nhưng thể loại trò chơi FPS chung quy rất khó tồn tại lâu dài. Hơn nữa phần mềm hack quá nhiều, môi trường trò chơi quá tệ. Đến năm thứ hai, người chơi bắt đầu dần dần ít đi, mấy năm sau, số lượng người chơi game online không còn bao nhiêu.
Mà ở khía cạnh game mobile, Vương Giả Vinh Diệu thuộc thể loại game MOBA được đông đảo nam nữ chơi, ngồi chắc vị trí số một game mobile.
"Chơi vui không?" Tô Bạch hỏi.
"Chơi không vui." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Nếu như trước đây, Tô Bạch nhất định sẽ nổi lên tâm tư đùa giỡn cô ấy một chút, nói chơi không vui vậy thì không chơi.
Chỉ là bây giờ đang trong tình trạng không tốt, Tô Bạch tự nhiên không dám trêu đùa cô ấy.
Ít nhất là chờ đến khi cô ấy hết giận, cũng không dám tiếp tục đùa giỡn cô ấy dễ dàng nữa.
Bình thường, đùa giỡn như thế này là một niềm vui, nhưng khi cô ấy đang tức giận mà còn đùa. Đó chính là chó cắn áo rách.
Đánh giá tình hình, Tô Bạch hiểu được.
"Không sao, đây chỉ là hướng dẫn dành cho người mới, chúng ta vẫn có thể chơi được." Tô Bạch nói.
Tài khoản cấp 1 không thể chơi ghép đội và xếp hạng, cũng chỉ có thể đánh với người máy.
Tô Bạch mở giao diện đánh với máy và hướng dẫn cô ấy chơi.
Người tạo tài khoản mới sẽ nhận được một vài anh hùng miễn phí, khi vào giao diện lựa chọn, Tô Bạch hỏi: "Muốn chơi anh hùng nào?"
"Chọn người này đi." Khương Hàn Tô nói.
"Không phải nói không thích chơi sao?" Tô Bạch cười hỏi.
Tô Bạch vừa dứt lời, liền cảm giác eo mình bị Khương Hàn Tô ngắt một phát thật mạnh.
"Hí. . ."
Xong, tiểu Hàn Tô biết bấm eo rồi.