Chương 230: Đúc kết

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:11:30

Lúc về đến nhà đã là mười giờ rưỡi rồi. Thời gian này, những người hàng xóm đi ra ngoài làm công cũng đều trở về. Những ngày bình thường, Tô gia thôn rất khó nhìn thấy bóng người nào, lúc này bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Dì út và bà nội đi đến một vài nhà hàng xóm nói chuyện, Tô Bạch thì một mình đi lên lầu. Nói thật, lúc này cảm xúc của Tô Bạch rất phức tạp. Đã rất nhiều ngày hắn chưa từng nhìn thấy cha mẹ mình và cuối năm 2012 mới nhìn thấy họ sau khi sống lại. Tô Bạch thật sự không biết làm sao để đối mặt với họ. Bởi vì nhờ vào việc bản thân hắn thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành, thái độ của cha mẹ đối với hắn rõ ràng có chuyển biến rất lớn. Dù vậy, nó rất khó để Tô Bạch bỏ đi một ít oán niệm sỉnh ra từ kiếp trước. Nếu như hắn không thể thi đậu vào trường trung học số 1 Bạc Thành thì sao? Như vậy, chỉ sợ năm nay đến cả việc trở về họ cũng sẽ không trở về. Nửa tiếng sau, có tiếng xe ô tô xuất hiện tại cửa nhà hắn. Tô Bạch nhìn qua cửa sổ từ lầu hai xuống, không thể nghi ngờ, đây chính là cha mẹ hắn đang mang theo bao lớn bao nhỏ từ trên xe taxi xuống. Tô Bạch thở dài, cuối cùng vẫn đi xuống. Lúc gặp mặt cha, Tô Bạch không nói chuyện, nhưng trên khuôn mặt cha hắn lại lộ ra nụ cười hiếm thấy. Từ sau khi thành tích học tập của hắn nằm dưới đáy trong thời gian học cấp 2, đây là lần đầu tiên Tô Bạch nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt ông ấy. Rất nhiều lúc, ông ấy nhìn hắn với dáng vẻ nghiêm nghị chỉ tiếc mài sắt không không thành. Cái này cũng là vẻ mặt Tô Bạch cảm thấy chán ghét nhất. phiền phức nhất và khó xem nhất. Và chính vì vậy, Tô Bạch rất hiếm khi về nhà ở kiếp trước. Quan hệ của họ cũng bởi vì vậy càng lúc càng trở nên lạnh nhạt. Dì út và cả nhà hơn một năm không gặp mặt, tự nhiên là nói không hết chuyện. Sau khi ăn cơm trưa xong, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống núi, họ mới rời đi. Ngày mai là ngày 28, có thể xem như là họ về hơi muộn. Buổi sáng ngày 28, cha mẹ Tô Bạch cùng với nhà bác cả đi lên trên thị trấn chọn mua đồ tết. Tô Bạch không có đi, mà là cùng mấy người anh họ mới trở về cùng nhau chơi trượt băng. Trên sông kết tầng băng rất dày, hầu như vài người trẻ tuổi trong thôn đều đến nơi này. "Mộng Thành, thời điểm tớ đi xem mắt, cậu có thể đi cùng tớ được không?" Tô An Quốc trượt tới trước mặt Tô Bạch, sau đó cười hỏi. Ông cố Tô Bạch tổng cộng sinh sáu đứa bé, ba nam ba nữ. Trong sáu đứa bé ở đây, ông nội Tô Bạch là lớn nhất, mà Tô An Quốc, lại là cháu trai của ông nội hai Tô Bạch. So với Tô Bạch thì lớn hơn một tuổi, trong số các anh em trong dòng họ, xem như là người chơi thân với Tô Bạch. Theo lý thuyết, với độ tuổi của cậu ấy, Tô Bạch hẳn là phải gọi cậu ấy một tiếng em mới đúng. Nhưng ở trong thôn, nếu như cùng thế hệ và độ tuổi chỉ chênh lệch một hai tuổi, đồng thời không phải là anh em ruột cùng huyết thống, rất ít người sẽ đi gọi. Mấy năm gần đây, bởi vì kêu không được tự nhiên, một vài người có tuổi tác tương đương nhưng lại có bối phận thấp hơn, chú bác hay ông gì đó, khó mà gọi ra miệng được. Trừ phi trong nhà có người lớn, bị người lớn buộc gọi thì mới gọi. Tô An Quốc là tên của cậu ấy, nhũ danh của cậu ấy trong thôn là A Quốc. Ở trong thôn của họ và trong số những người thân thích này, cũng chỉ có nhà bác cả Tô Bạch có hai người là sinh viên. Còn lại, hầu như đều học hết cấp 2 thì không tiếp tục học nữa. Tô An Quốc cũng như thế, khi học nửa học kỳ cấp 2 ở trên trấn, cậu ấy liền đi ra ngoài làm công rồi. "Cậu đi xem mắt, tớ đi cùng cậu làm gì?" Tô Bạch hỏi. Trên sông lớn hiện lên bóng mờ của hắn, bởi vậy, hắn không có giống như những người khác trượt băng xung quanh sông, mà hắn ở trên bờ cùng với vài người nhìn những người khác trượt băng. Trong công viên Tào Tháo có một cái sân trượt băng, trước kia bởi vì Khương Hàn Tô nói cô ấy không biết trượt nên Tô Bạch không có dẫn cô ấy đi. Nhưng Tô Bạch trước đây không có biết trượt, hắn chỉ luyện tập trượt băng lúc còn đi học tiểu học. Chờ đến ngày khai giảng, có thể dẫn cô ấy đi sân trượt băng vui đùa một chút. "Đây là lần đầu tiên tớ đi xem mắt, tớ không có kinh nghiệm." Tô An Quốc nói. "Tớ càng không có kinh nghiệm." Tô Bạch nói. Buổi xem mắt của họ ở nơi này rất đơn giản, chỉ cần người trung gian chọn một địa điểm đẹp, sau đó một nam một nữ đến địa điểm chỉ định tự mình nói chuyện là xong. Có nguyện ý hay không, có được hay không, tất cả đều dựa vào ấn tượng ban đầu khi gặp đối phương. Được rồi, nói trắng ra là tất cả đều do ngoại hình. Nếu như ngoại hình của đối phương xinh đẹp hoặc là có vẻ ngoài đẹp trai, tỷ lệ đi xem mắt trong thôn của họ thành công có thể xấp xỉ 90%. Thời đại này, đối với người làm cha làm mẹ, lời nói của người mai mối không còn quan trọng giống như ngày xưa. Chỉ cần đôi bên đồng ý đi xem mắt, cha mẹ rất hiếm khi can thiệp. Hơn nữa, tiền sính lễ ở nơi này của họ không khác nhau là mấy, cũng sẽ không yêu cầu người kia quá cao. "Giúp tớ, cùng tớ đi lần này đi, dù sau cậu không có chuyện gì làm mà." Tô An Quốc đưa một điếu thuốc cho Tô Bạch và nói: "Cậu đi theo tớ, tớ mời cậu ăn cơm ở trên trấn, rồi dẫn cậu đến quán net chơi game. Địa điểm đi xem mắt là ở Tôn Điếm, cậu đã nghe nói chưa, Tôn Điếm mới mở một quán net, tất cả máy đều là máy mới, hơn nữa còn có điều hòa, chúng ta có thể ở đó chơi vài trò trước khi về nhà." "Được." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch thật sự cảm thấy rất chán, đến cả việc xem tivi hắn còn chẳng muốn xem, đến trượt băng ở đây hắn cũng không muốn trượt, còn không bằng cùng Tô An Quốc đi chơi một chuyến. Hai người đi lên bờ và cùng đi đến nhà Tô An Quốc. Tô An Quốc ở trong phòng một lúc lâu, thay một bộ đồ mới, rồi vuốt vuốt tóc trên đầu, xác định không có vấn đề gì thì mới rời đi. Tô An Quốc đẩy xe gắn máy của mình ra, Tô Bạch quấn khăn quàng cổ ngồi ở đằng sau, hai người cùng nhau đi về hướng Tôn Điếm. Sau khi đến Tôn Điếm, Tô An Quốc mang theo Tô Bạch đi đến một tiệm bán quần áo. Tô An Quốc bắt đầu gọi điện thoại cho đối phương, đối phương nói cho hắn còn mấy phút nữa là đến. "Tô Bạch, làm sao bây giờ, tớ có hơi lo lắng." Lúc này Tô An Quốc không gọi nhũ danh của Tô Bạch mà trực tiếp gọi tên. Những người bạn cùng lứa tuổi như bọn họ đều từng học trường tiểu học Bình Minh ở trên trấn, vì thế, tên riêng của nhau đều biết. "Đến lúc đó, nếu như không chọn trúng tớ thì tớ nên làm gì đây? Cũng không thể trực tiếp nói cho cô ấy biết?" Lúc này, Tô An Quốc mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng. Chọn trúng tự nhiên dễ bàn, nếu như không chọn trúng, vậy không thể từ chối ngay trước mặt cô ấy được. "Cậu có mang thuốc lá theo không?" Tô Bạch hỏi. "Có." Tô An Quốc cầm một hộp Ngọc Khê mới mua lấy ra và nói: "Không phải cậu cai thuốc sao? Vừa rồi tớ đưa cậu, cậu không hút." Nói xong, Tô An Quốc từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, sau đó đưa cho Tô Bạch. Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không phải tớ hút, chờ đến buổi ra mắt, nếu như cậu không chọn trúng đối phương, cậu trực tiếp hút thuốc là được." "Người khác nhìn thấy cậu ở đó hút từng ngụm thuốc lá, cũng xem như hiểu rõ ý của cậu rồi." Tô Bạch nói. Đây có thể được xem như là một cái quy củ bất thành văn, chỉ cần nhà trai hút thuốc trước mặt nhà gái trong buổi xem mắt, điều đó có nghĩa là không chọn trúng. "Này, biện pháp này xem như không tệ, gọi cậu tới quả nhiên không sai." Tô An Quốc cười nói. "Cậu hút thuốc không sao, đến lúc đó, nếu như nhà gái nhìn cậu hút thuốc, vậy thì sẽ rất thú vị đấy." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch quên mất là đã nghe ai nói, có một người thôn bên đi xem mắt, hắn không chọn trúng đối phương, liền móc ra điếu thuốc hút. Kết quả, nhà gái nhìn thấy hắn hút thuốc, cũng thản nhiên từ trong túi móc ra điếu thuốc, trực tiếp khiến người kia choáng váng. Không bao lâu sau, Tô An Quốc xem mắt cô gái ở trước cửa tiệm bán quần áo. Tô An Quốc nhìn vào trước gương chỉnh sửa quần áo một chút, sau đó gọi tên cô gái kia tới. Ở khoảng cách xa, Tô Bạch không nhìn thấy rõ hình dáng của cô gái đó, nhưng cũng chỉ nói chuyện mấy phút, Tô An Quốc liền trở về. "Thế nào?" Tô Bạch hỏi. "Không phải là người tớ thích." Tô An Quốc lắc lắc đầu. "Không sao, cậu còn trẻ, không cần quá gấp." Hắn cười nói: "Đi, đi quán net." Từ tiệm bán quần áo đến quán net Tôn Điếm mới mở không xa lắm. Máy đúng ngon, tất cả đều 28 inch, có thể được xem là tốt hơn một số thị trấn lân cận. Những máy vi tính ở các thị trấn khác, đều được sử dụng trong vài năm rồi. Nói một cách tương đối, máy càng tốt, người càng nhiều. Tô Bạch và cậu ấy đi tới quán net thì không còn máy nào nữa cả. Nhưng có thể chờ, chờ nửa giờ sẽ có người xuống máy. Máy ở lầu hai, sau khi Tô Bạch đi tới, phát hiện bên trong quán net có vài máy one-arm bandit. Tô Bạch dùng một tờ tiền giấy đổi mười đồng tiền, sau đó đặt hết vào quả táo. Máy khởi động, cuối cùng rơi vào quả xoài. Không trúng, Tô Bạch cũng không có tiếp tục chơi. Tô An Quốc đi tới, đưa cho Tô Bạch một chai nước uống, Tô Bạch cầm chai nước và nhìn vào bên trong quán net. Đây chính là sự khác biệt giữa thành phố và nông thôn, bây giờ, trong các quán net ở thành phố, LOL chiếm phần lớn. Nhưng ở đây, hầu hết đều chơi CF. Ngoại trừ CF, còn có QQ Speed cùng với Dungeon không thiếu người chơi. Đương nhiên, ngoài ra Tô Bạch còn thấy người chơi Plants vs. Zombies cùng với Grand Theft Auto. Tô Bạch từ phía sau nhìn thấy một người đang chơi Ashe. Người này chơi với người máy, thao tác vô cùng dở, bị người máy điên cuồng tàn sát. "Móa, cuối cùng cũng coi như là giết chết ngươi rồi." Sau khi đồng thời nhấn vào nút tốc biến, hắn cuối cùng dùng Ashe giết chết Ezreal hết cây máu. Sau khi giết xong, hắn không nhịn được hoan hô. Nửa giờ sau, Tô Bạch và cậu ấy đạt được nguyện vọng lên net. Tô An Quốc chơi CF, Tô Bạch lại mở Liên Minh Huyền Thoại lên chơi. Đã lâu rồi không chơi, hắn rất muốn chơi vài ván. Bởi vì vừa mới nhìn thấy người ta chơi Ashe, Tô Bạch cũng theo đó chọn Ashe. Sau khi trò chơi kết thúc, Tô Bạch nhìn thấy QQ nhấp nháy và định nhấp vào nó, nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện dĩ nhiên là tin nhắn Khương Hàn Tô gửi tới. Tin nhắn vừa mới được gửi tới. "Đang làm gì đó?" Khương Hàn Tô hỏi. "Đang ở quán net chơi game." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô: ". . ." "Cậu không làm bài tập của kỳ nghỉ đông sao?" Sau một hồi lâu, Khương Hàn Tô hỏi. "Kỳ nghỉ còn dài, không cần làm gấp?" Tô Bạch hỏi. "Cậu phải loại bỏ sự trì hoãn của cậu đi." Khương Hàn Tô gõ chữ nói: "Trước đây, khi còn học cấp 2, cậu không làm bài tập ở nhà, cậu đều chờ đến trường rồi mới bắt đầu sao chép. Hơn nữa, bài tập càng ngày càng chồng chất, đến cả việc sao chép cũng không xong, cậu đừng tưởng tớ không biết. Trước đây, những bài tập cậu chưa hoàn hành, Cao Viễn khi đó không dám đắc tội cậu, dù cho cậu không làm xong bài tập, cậu ấy cũng sẽ không báo cáo tên của cậu lên." "Tô Bạch, như vậy là không đúng, bài tập đối với cậu chính là đang giúp cậu luyện tập những dạng bài, nó rất quan trọng, cậu nhất định phải tự làm." Khương Hàn Tô nói. Nhìn những dòng chữ cô ấy gõ, Tô Bạch cảm thấy đau đầu thay cô ấy. "Trong nhà của cậu có ai không?" Tô Bạch hỏi. "Không có, đều đi ra ngoài rồi." Khương Hàn Tô trả lời. "Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, không tiếp tục gửi lại tin nhắn cho cô ấy, mà trực tiếp bấm số điện thoại gọi đến cho cô ấy. "Đừng gõ chữ nữa, trong nhà của cậu không có ai, cậu nói trong điện thoại đi." Tô Bạch nói. "Cũng không có gì cần nói, chính là đừng quên làm bài tập, lấy thành tích của cậu hiện tại, nếu muốn đến ban 1, cậu cần phải nỗ lực thêm mới được." Khương Hàn Tô nói. "Mộng Thành, cha tớ gọi điện thoại cho tớ, nói tớ bây giờ đi về, đi Đại Doãn thôn xem mắt, cậu đi theo tớ một chuyến nữa đi." Tô An Quốc lúc này tắt máy tính nói. "Cái gì, cái gì mà xem mắt? Cậu lại đi xem mắt à?" Khương Hàn Tô hỏi. "Cậu nghĩ đi đâu thế?" Tô Bạch nói: "Là một người thân thích cùng thôn muốn đi xem mắt, cậu ấy nhờ tớ đi cùng, tớ ở nhà không có chuyện gì làm nên mới đi theo." "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Tô Bạch, nhanh lên một chút, cha tớ nói hẹn đối phương 11 giờ gặp mặt ở Doãn thôn. Bây giờ đã mười giờ rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa thôi, không đi là trễ đấy." Tô An Quốc nói. "Hừm, biết rồi." Cùng Khương Hàn Tô nói chuyện thêm vài câu, Tô Bạch cúp điện thoại. Khương Hàn Tô đặt điện thoại di động xuống, nhìn mấy con dê non ở cách đó không xa đang ăn uống, nhíu mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Người khác đi xem mắt, cậu đi theo làm gì cơ chứ!"