Ăn cơm tối xong, cả hai lập tức trở về phòng học.
"Trước kia cậu chỉ huy như thế nào?" Tô Bạch hỏi.
Năm ngoái, Khương Hàn Tô chính là người chỉ huy dàn hợp xướng của lớp họ.
Khương Hàn Tô chưa kịp nói chuyện, Tô Bạch lại xoa xoa đầu mình nói: "Sao tự nhiên tớ ngốc như vậy? Sao lại đi hỏi một người chỉ huy dàn hợp xướng xếp vị trí kề cuối cơ chứ."
"Cậu có ý gì?" Khương Hàn Tô bĩu môi, tức giận nói.
"Vốn là vậy mà, nếu như không phải là vì cậu chỉ huy năm ngoái, lớp chúng ta cũng không nhất định xếp ở vị trí kề cuối." Tô Bạch cười rồi nói tiếp: "Một người vẽ báo bảng chỉ biết vẽ khung, làm ủy viên học tập không giúp bạn học học tập, lười biếng làm chỉ huy qua loa cho xong. Haizz, vì sao tớ thích cậu cơ chứ?"
"Liên quan gì tới tớ? Những chỉ huy lớp khác đều tùy tiện chỉ huy, là các cậu hát không hay thôi." Khương Hàn Tô nói xong lại nói: "Tớ không để cậu thích tớ, là chính cậu trêu chọc tớ, không thích thì có thể buông tay! Bây giờ còn kịp."
"Bây giờ còn để tớ buông tay? Tiểu Hàn Tô, cậu chắc chắn chứ?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch, mím mím môi, bàn chân dưới bàn trực tiếp đạp lên trên giầy Tô Bạch.
Đáng tiếc, cô ấy sức yếu đến đáng thương, bàn chân nhỏ đạp lên mu bàn chân Tô Bạch, hắn đúng là không cảm giác được cái gì gọi là đau đớn.
Nhưng đôi khi vẫn nên thuận theo ý cô ấy mới tốt.
"Hí, đau quá." Tô Bạch nhíu nhíu mày.
"Hừ, đừng tưởng rằng tớ dễ bị ăn hiếp." Khương Hàn Tô hừ một tiếng, sau đó giơ giơ quả đấm nhỏ của mình lên thị uy.
Tô Bạch nhìn cô ấy cười một cái, sau đó mới có chút thở dài nói rằng: "Haizz, kỳ thi cấp 3 đáng chết."
Khương Hàn Tô quá đáng yêu, thực sự có lực sát thương tới Tô Bạch quá lớn.
Tô Bạch có chút không nhịn được rồi, nhưng đành phải cố nhẫn nhịn chịu đựng.
Khương Hàn Tô rất thông minh, nghe hiểu ý tứ trong lời hắn nói.
Cô ấy trực tiếp bỏ tay xuống, sau đó nằm nhoài trên bàn không nói, thành thật làm bài tập.
Khá lắm, lại bắt đầu co mình và làm đà điểu rồi.
Tô Bạch vừa cười vừa nhìn bên tai đỏ ửng của cô ấy, hắn cầm bút lên làm bài tập.
Đây là bài thi tiếng Anh do Đoàn Đông Phương phát vào buổi chiều, là để bọn họ nhân lúc tan học làm cho xong, trưa mai đi học sẽ bắt đầu giảng.
Thời gian quá gấp, bài thi quá nhiều, tuần này có thêm cuộc thi hợp xướng, nên bài thi các môn về cơ bản đều được phát xuống để học sinh tự mình tìm thời gian làm bài.
Trên lớp, giáo viên các môn giảng giải những kiến thức trọng tâm có thể xuất hiện trong kỳ thi cấp 3.
"Này, làm câu này như thế nào vậy?" Tô Bạch bỗng nhiên cầm bài thi tiếng Anh hỏi.
Hắn thực sự gặp phải một câu hỏi khó rồi.
"Không biết." Khương Hàn Tô không hề liếc mắt nhìn, trực tiếp nói.
"Cậu đạp tớ một cái rồi, hết tức giận rồi mới đúng chứ?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không phải là cậu nói với tớ không giúp bạn học học tập sao? Tớ không giúp đấy, thì sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu có giúp bọn họ hay không thì liên quan gì đến tớ?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
"Vì cậu mới vừa nói với tớ." Khương Hàn Tô chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Đùa cậu thôi." Tô Bạch nói xong, nói tiếp: "Tớ thích cậu nên mới trêu chọc cậu thôi? Cậu từng nhìn thấy tớ trêu chọc những nữ sinh khác trong lớp chưa?"
"Được rồi, nhanh giúp đỡ tớ xem câu hỏi này đi, trước đây cậu rất nhát gan, sao ngày hôm nay cậu giống như một con nhím nhỏ vậy." Tô Bạch nói.
"Đều là do cậu bắt nạt." Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, có chút oan ức nói.
"Này, Khương Hàn Tô, cậu làm vậy rất nguy hiểm đấy! Cậu không cảm thấy ngày hôm nay cậu giống như đang làm nũng với tớ sao?" Tô Bạch bỗng nhiên cười hỏi.
Không phải nói muốn làm bạn học sao?
Sao mối quan hệ này càng lúc càng tiến thêm một bước?
"Nào, nào có?" Khương Hàn Tô nghe vậy, lập tức sợ hãi rồi.
"Không có thì đến giúp tớ câu hỏi này đi." Tô Bạch nói.
"À ừ." Khương Hàn Tô cầm bài thi Tô Bạch qua, giảng giải cho hắn.
Buổi tối tự học là môn toán học, Hàn Thành giảng dạy về bài thi.
Buổi tối tan học, Khương Hàn Tô giúp Tô Bạch ôn tập vật lý.
Sau một tiếng, hai người rời đi.
Sáng thứ hai, trong tiết thứ tư, giáo viên âm nhạc Triệu Lộ đi vào phòng học.
Đây là tiết âm nhạc duy nhất của bọn họ trong năm lớp 9, bởi vì tiết âm nhạc học kỳ trước đều bị chiếm.
Tiết âm nhạc lần trước còn phải lùi về học kỳ hai lớp 8, lúc đó Triệu Lộ dạy bài Tình Yêu Không Chia Tay của Uông Tô Lang.
Giáo viên âm nhạc gần như đều là nữ, hơn nữa đều rất trẻ trung.
"Nhạc Hân dẫn đầu, hát trước một câu." Triệu Lộ nói.
"Dạ." Nhạc Hân gật gật đầu.
"Không hay, không biết, không hỏi, không đớn không đau, bao lâu rồi vẫn vậy, đêm muộn nơi ngõ nhỏ không tên, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi."
"Chuẩn bị, hát. . ."
Nhạc Hân dẫn dầu, trong lớp hát lên bài hát này.
Ngoài tiết ngữ văn của Lý Tân, có lẽ cũng chỉ có tiết âm nhạc bọn họ mới có thể hát cả một bài trên lớp.
Sau khi hát xong, Triệu Lộ bước lên bục giảng.
"Chiều hôm qua, cô và chủ nhiệm lớp của các em có thương lượng một chút, lần này lớp chúng ta thi cuộc thi hợp xướng sẽ hát bài Tấm Lòng Biết Ơn của Âu Dương Phỉ Phỉ." Triệu Lộ dùng phấn viết tên bài hát lên bảng đen, sau đó lại nói: "Bài hát này rất khó hát, nó không đòi hỏi kỹ thuật nhiều, mà là trong lúc hát nhất định phải chất chứa cảm xúc bên trong, bài hát này nếu như hát không có cảm xúc thì sẽ rất khó nghe."
"Mặt khác chính là ngôn ngữ tay, bài hát này hát không khó, nhưng khó ở đây là phải học được ngôn ngữ tay. Hôm nay là thứ hai, còn bốn ngày nữa là đến thứ sáu, cô có thể phụ trách dạy các em hát. Về phần ngôn ngữ tay, các em có thể học được hay không thì còn phải nhìn chủ nhiệm lớp của các em có thể dành cho các em bao nhiêu thời gian để học." Triệu Lộ nói.
"Mọi người nghe qua bài hát này trước, sau đó cô dạy các em từng câu." Triệu Lộ nói xong rồi mở loa.
Sau khi bài hát kết thúc, Triệu Lộ bắt đầu dạy từng câu một.
Trong nửa giờ, Triệu Lộ dạy bốn lần.
Cô ấy uống một ngụm nước, nói: "Cô sẽ sử dụng ngôn ngữ tay, mọi người cùng nhau hát một lần cho cô nghe."
"Con đã đến thật tự nhiên, chuẩn bị, hát." Triệu Lộ nói.
Con đã đến thật tự nhiên, giống một một hạt bụi đất
Ai có thể nhìn thấy được sự yếu đuối của con
Con đến từ nơi nào, tình con thuộc về nơi đâu
Thời khắc ấy là ai gọi to tên con
Đất trời bao la, con đường này thật khó đi
Con nhìn khắp nhân gian đầy lận đận khổ đau
Con còn có bao nhiêu tình yêu, con còn phải rơi bao nhiêu giọt lệ
Muốn trời cao chứng giám, con quyết sẽ không chịu bỏ cuộc
Tấm lòng biết ơn, cảm ơn người
Bên con một đời, để con có dũng khí được là chính con
Tấm lòng cám ơn, cảm tạ cuộc đời
Hoa nở rồi tàn, con vẫn sẽ trân trọng tình yêu này
Có lẽ, mỗi một người đều muốn nói lời cảm ơn hay là bài hát này nghe qua không ít lần từ trước đó, hay là do Triệu Lộ dạy tốt, cho nên hơn chín mươi người trong lớp nhìn Triệu Lộ đánh ngôn ngữ tay, đều hát chỉnh tề và rất cảm xúc.
Cảm ơn giáo viên, truyền thụ tri thức cho em.
Cảm ơn cha mẹ, tuy chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn cảm ơn cha mẹ đã sinh ra con.
Cảm ơn xã hội, giúp tôi trưởng thành.
Cảm ơn ông trời, cho tôi một cơ hội trọng sinh duy nhất.
Tô Bạch nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh, nở nụ cười.
Tớ phải cảm ơn cậu, bởi vì có cậu, thế giới của tớ mới trở nên càng tươi đẹp hơn.