Giờ ngọ, hai người ăn cơm ở công ty. Lúc xế chiều, Tô Bạch mở cuộc họp. Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc cuộc họp có sự tham gia của toàn bộ các quản lí chi nhánh, Tô Bạch lại cùng Trần Đức nói chuyện riêng thêm một tiếng đồng hồ.
Xong lần này, lượng công việc của ngày hôm nay coi như hoàn thành.
Ngày mai phải đi tham dự hôn lễ của Đường Vĩ, sau khi trao giải thưởng cuối năm cho các nhân viên vào ngày 23, Tô Bạch cũng có thể trở về nhà rồi.
Tô Bạch dự định buổi sáng ngày 24 lái xe về nhà, hắn định mang theo Khương Hàn Tô về nhà một chuyến trước, sau đó ở lại nhà hắn một ngày. Đến ngày 25 lại đưa cô về nhà của cô.
Rời khỏi tòa nhà công ty, Tô Bạch nắm tay cô đi dạo xung quanh con sông Qua, bởi vì trời rất lạnh nên toàn bộ sông Qua đều đóng băng hết rồi.
Có không ít trẻ con chơi đùa bên bờ sông như chơi phóng pháo. Có đứa can đảm hơn, thậm chí bước chân giẫm lên mặt băng con sông Qua.
Nhưng lại bị một ông cụ đi ngang qua hét lên, tất cả đều bỏ chạy tan tác như chim muông.
Hai người nằm nhoài trên rào chắn một nơi nào đó bên sông Qua, phóng tầm mắt nhìn nhánh sông Hoài lớn thứ hai, cũng là nhánh sông chính của toàn bộ Bạc Thành.
Kiếp trước kiếp này, hai thành phố nhỏ của Bạc Châu để lại cho Tô Bạch quá nhiều kỹ niệm.
"Vẫn là phát triển quá chậm!" Hồi lâu, Tô Bạch thở dài.
"So với trước đây, đã có biến hóa nghiêng trời rồi, hiện tại an ninh trật tự ở toàn bộ Qua Thành cũng đã rất tốt." Khương Hàn Tô nói.
Khi họ còn học ở Qua Thành, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể nhìn thấy người người cầm đao ẩu đả, đánh nhau.
Mà hiện tại, hầu như không còn nhìn thấy nữa.
Đây chính là cống hiến đến từ Tô Bạch. Với tư cách là người có đóng góp lớn nhất cho kinh tế Bạc Thành, Tô Bạch hiện tại có quyền lên tiếng, có trọng lượng rất lớn.
Kể từ mấy năm trước, sau khi bắt đầu tăng cường an ninh trật tự ở Qua Thành để dẹp loạn, không chỉ là Qua Thành, mà toàn bộ ba huyện một khu ở Bạc Châu, mỗi tháng đều mạnh tay nghiêm trị, hễ bắt được người ẩu đả đánh nhau, đều không bỏ qua.
"An ninh trật tự là điều cơ bản nhất của một thành phố." Tô Bạch nói.
Nếu như cái cơ bản nhất của một thành phố là an ninh trật tự cũng không làm được, vậy cái thành phố này chỉ có thể tự sinh tự diệt thôi, đừng nghĩ tới sẽ có người từ thành phố khác đến đây du lịch.
Dù cho cái thành phố này có đủ nhiều danh nhân trong lịch sử đi chăng nữa.
So với sự an toàn của bản thân, du lịch có nghĩa lý gì?
Đây chính là điều chính quyền Qua Thành trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, họ luôn có suy nghĩ đi tranh giành quê hương cùng người khác.
Chỉ có tự quét sạch tuyết trước cửa nhà mình, mới chân chính có người đến thăm.
Bây giờ, dưới sự phát triển không ngừng của Tô Bạch, Qua Thành đã dựa vào tấm bảng hiệu mì khô này để thu hút không ít người đến đây tham quan.
Chẳng mấy chốc, bầu trởi rực lửa.
Tô Bạch đưa tay ra, hứng vài bông hoa tuyết, sau đó nhẹ nhàng thổi đi.
Mặt đất đóng băng, tuyết rơi nhân gian.
Con sông Qua lúc này rất đẹp.
"Có thời gian, anh sẽ dẫn em tới Mạc Hà cực bắc chơi, nơi đó tuyết phủ rất dày, nhưng cũng đủ lạnh." Tô Bạch cười nói.
"Quá lạnh sẽ làm em đông cứng mất, nếu đến lúc đó tay chân em bị nứt nẻ vì lạnh, anh sẽ không cần em nữa." Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Đồ ngốc, ở đó có máy sưởi mà." Tô Bạch vỗ lên cái nón của cô một cái, sau đó cởi cái nón len màu trắng của cô ra và đội lên đầu mình.
"Đừng cởi, rất lạnh." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch nắm tay của cô đi về nhà: "Anh đội rồi."
Khương Hàn Tô nhìn cái nón len màu trắng đang đội trên đầu Tô Bạch, cô không còn lời nào để nói.
Người bạn trai này, haizz.
Ngày hôm qua Khương Hàn Tô mua không ít đồ ăn, bởi vậy không cần đi chợ mua thêm đồ ăn về. Sau khi về đến nhà, Khương Hàn Tô đi rửa rau nấu ăn, Tô Bạch lại gọi điện thoại cho người ta.
Trả lời điện thoại xong, Tô Bạch đi xuống lầu, để Cao Sơn lái xe, tự mình đi tới cửa hàng cầm quà về.
Lúc đi ngang qua tiệm trà sửa, Tô Bạch mua một ly trà sữa.
Về đến nhà, Khương Hàn Tô đã nấu ăn xong cả rồi, cô đang quấn khăn ngồi ở trên ghế, hai tay nâng đầu chờ Tô Bạch về.
"Em nấu xong rồi, anh mau mau rửa tay ăn cơm đi." Khương Hàn Tô đẩy ghế của hắn ra.
Tô Bạch đem trà sữa đặt lên bàn, sau đó ôm cô, rồi cởi tạp dề trên người cô ra, nói: "Nấu ăn xong rồi, còn mang tạp dề làm gì."
Khương Hàn Tô nở nụ cười dịu dàng, nói: "Quên cởi."
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, hôn một cái lên mặt cô, cười nói: "Trên đời này có thể có được một người vợ như em, anh thấy rất hài lòng."
Khóe miệng Khương Hàn Tô hơi nhếch lên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thật ra, có thể gặp được Tô Bạch, cô sao có thể không hài lòng được.
"Có người nói chỉ cần hài lòng thì mới thấy hạnh phúc, chỉ cần hai người chúng ta ở cùng nhau, tương lai dù cho có xảy ra bất kỳ chuyện lớn nào thì nó không còn là chuyện lớn lao." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy."
Khương Hàn Tô bới cơm từ bên trong nồi cơm điện, hai người bắt đầu ăn cơm.
Chỉ có bốn món đơn giản và một canh, nhưng Khương Hàn Tô phải mất hơn một tiếng để nấu.
Chỉ có người từng nấu ăn, mới biết nấu một bữa ăn cực thế nào.
"Anh mới vừa đi đâu vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đi lấy một món đồ." Tô Bạch nói.
"Ồ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói nữa, tập trung vào món ăn ngon trước mặt.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Hàn Tô không để Tô Bạch đi rửa chén, mà tự mình bưng chén bát vào phòng bếp.
Sau khi rửa chén xong, hai người tiếp tục ngồi ở trên ghế sô pha xem bộ phim Ma Thổi Đèn họ chưa từng xem.
Sau khi xem xong hai tập, Tô Bạch lấy một chậu nước nóng tới và đặt dưới chân Khương Hàn Tô.
"Trời lạnh quá rồi, ngày hôm nay em đừng tắm, đến ngâm chân đi." Tô Bạch nói xong, cầm lấy chân của cô, cởi đôi giày bông có hình tai thỏ của cô ra.
Đây là một đôi dép bông dành cho cặp đôi, Tô Bạch đi đôi màu trắng, còn cô ấy đi đôi màu hồng nhạt.
Bởi vì trời lạnh, trên chân Khương Hàn Tô còn mang thêm một đôi tất chân màu vàng.
Tô Bạch cởi nó ra, sau đó cầm chân của cô cho vào bên trong chậu.
"Nhiệt độ nước thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Hừm, ấm lắm. ." Khương Hàn Tô nói.
Thật ra có hơi nóng, nhưng Khương Hàn Tô không muốn để cho hắn đi thêm một chuyến lấy nước lạnh đổ vào.
Nếu như cô không biết Tô Bạch rửa chân cho cô là vì hắn thích thích chân của cô, Khương Hàn Tô sẽ không nhờ hắn rửa chân.
Khương Hàn Tô vẫn luôn cảm thấy, bản thân rất may mắn mới gặp được Tô Bạch. May mắn này không nên lớn hơn nữa, càng lớn hơn thì bản thân mình khó mà chịu nổi.
Chỉ cần có thể sống cùng Tô Bạch cả đời là quá tốt rồi, chỉ là Tô Bạch quá mức thương yêu cô, điều này làm cho cô vừa vui vừa không biết làm gì mới tốt.
Nếu có từ nào để hình dung thì đó chính là cưng chiều quá mức.
Cho nên, cô chỉ có thể cố gắng hơn ở những mặt khác, như việc không cho hắn rửa chén, không cho hắn nấu ăn!