Chương 156: Người ta thích tớ nha!

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:31:31

Trong máy vi tính của Tô Bạch, các trò chơi phổ biến đều được tải xuống, bắt đầu từ DNF, Tô Bạch hướng dẫn cô ấy chơi từng cái một. Chơi được vài cái, Khương Hàn Tô không có hứng thú với bất kỳ cái nào, kể cả trò chơi QQ Speed và QQ Dance được nhiều nữ sinh yêu thích. Nhưng cô ấy có thích hay không chẳng sao cả, điều Tô Bạch muốn chính là để cô ấy trải nghiệm từng cái một, giống như uống rượu vậy. "Cậu thích nhất trò chơi nào?" Sau khi trải nghiệm CF, Khương Hàn Tô hỏi. " Liên Minh Huyền Thoại." Tô Bạch không chút do dự trả lời. Trò chơi này mang lại cho hắn rất nhiều thứ, mặc dù có một khoảng thời gian hắn cảm thấy chán ghét, nhưng tận sâu trong đáy lòng thì đây vẫn là trò chơi yêu thích nhất của hắn. Ngay cả sau khi được trọng sinh, Tô Bạch cách một khoảng thời gian chơi lại vẫn nguyên cảm giác kích thích đó. Đây là thứ mà những trò chơi khác không có. "Vậy thì chơi cái này đi, nói không chừng tớ cũng có thể kiếm được tiền giống như cậu." Khương Hàn Tô nói. "Có như vậy thì tớ mới có thể trả cho cậu được một ít." Khương Hàn Tô nói. Khóe miệng Tô Bạch giật giật. Khá lắm, hóa ra là nghĩ đến cái này. "Cậu luôn suy nghĩ đến việc trả tiền cho tớ." Tô Bạch nói. "Cái nào trả được thì trả, không mắc nợ ai thì bản thân mới thoải mái nhất." Khương Hàn Tô nói. "Vậy cậu đừng nghĩ nữa, cả đời cậu sẽ không trả hết được đâu." Tô Bạch không hề cảm xúc nói. "Vì sao?" Khương Hàn Tô hỏi. Thật ra, nếu nói cô ấy thiếu Tô Bạch nhiều đúng là nhiều, nói không nhiều cũng không phải nhiều. Sau này cô ấy đi làm kiếm tiền vẫn có thể trả hết nợ được. "Thiếu tiền thì dễ trả, những trái tim của tớ bị cậu đánh cắp thì trả bằng cách nào?" Tô Bạch hỏi. "Tớ cũng bị cậu đánh cắp trái tim mà!" Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch kinh ngạc quay người sang, hỏi: "Hàn Tô, câu này có thể được xem là lời tỏ tình không?" Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng. Tô Bạch ôm cô ấy từ trên ghế sô pha ôm lên trên đùi mình, sau đó mở LOL lên, cười nói: "Được, câu nói này tớ rất thích, nếu cậu nghĩ muốn kiếm tiền giống tớ bằng trò chơi này, vậy thì phải nhìn xem cậu có tài năng hay không đã. Tiểu Hàn Tô, không phải tớ đả kích cậu, trò chơi này so với việc học tập thì càng cần tài năng hơn. Học tập thì chỉ cần cậu siêng năng học thì có thể đạt được điểm cao rồi. Nhưng trò chơi này nếu như cậu không có một chút xíu tài năng nào, chỉ dựa vào sự kiên trì thì hoàn toàn không đủ. Cho nên, nếu như không có tài năng, không cần vì muốn trả tiền cho tớ mà miễn cưỡng bản thân." Chơi LOL, nếu như kiên trì mang lại thành công thì đã sớm có hàng vạn người trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp từ sớm rồi. Một số người có thể chơi 10. 000 ngàn trận chỉ với một anh hùng, nhưng khi gặp phải người chơi có điểm anh hùng cao ở máy chủ trong nước, gần như chỉ cần đụng phải là xem như xong. Thể thao điện tử rất cần tài năng. Thậm chí, một số loại hình tuyển thủ chăm chỉ cũng cần phải có tài năng thì mới có thể đạt được thứ hạng cao và trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp. "Yên tâm đi, tớ biết." Khương Hàn Tô mỉm cười. Cô chỉ là muốn thử xem, nếu như không được thì sẽ không tiếp tục. Cô vẫn luôn biết chuyện mình cần phải làm ngay lúc này là gì. Ngoại trừ Tô Bạch, là người đột nhiên xuất hiện làm cô bất ngờ. "Muốn trả tiền lại cho tớ, tốt nghiệp đại học giúp tớ quản lý công ty, tiền lương một tháng có thể để cậu trả hết số tiền mà cậu nợ tớ." Tô Bạch cười nói. Vợ của mình là một nhân tài nha! Sau khi tốt nghiệp đại học nhất định phải tuyển vào công ty. Sắp đến ngày 19 tháng 9 rồi, thời điểm đó là thời điểm quán mì Bạch Tô sẽ tấn công vào thị trường trong thành phố. Nói đến, bọn họ cũng có hơn hai tháng chưa từng ăn mì khô Bạch Tô rồi, đúng là rất thèm. "Tốt nghiệp đại học phải mất đến bảy năm, đến thời điểm đó nói không chừng người nào đó bỏ đi rồi." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái. "Tớ thích cậu nhiều như thế nào, bản thân cậu không cảm giác được sao?" Tô Bạch tức giận nói. "Bây giờ là thích, không nhất định sau này ở cùng nhau, giống như Lục Du và Đường Uyển vậy, khi sống cùng nhau thì gắn kết với nhau như keo như sơn, kết quả sau này không phải là chia tay sao? Trên đời này, không chỉ thích là có thể ở cùng nhau được đâu!" Khương Hàn Tô nói. Đêm qua cô đọc Tống Từ, vừa đọc đến bài Thoa Đầu Phượng · Hồng Tô Thủ của Lục Du, không khỏi sinh ra rất nhiều cảm xúc. Lục Du và Đường Uyển yêu nhau, vợ chồng hai người tình thâm, như keo như sơn, nhưng cuối cùng người mẹ sợ Lục Du trầm mê nữ sắc không muốn phát triển, liền cưới cho Lục Du một người vợ khác và mạnh mẽ tách hai người ra. Cuối cùng Đường Uyển tái giá với Triệu Sĩ Trình cùng dòng họ. Bảy năm sau, Lục Du gặp lại Đường Uyển ở vườn Thẩm tại quê nhà. Khi đó, bên cạnh Đường Uyển đã có một người khác đứng bên cạnh. Thế là, xúc cảnh sinh tình, Lục Du viết lên bức tường ở vườn Thẩm bài thơ Thoa Đầu Phượng · Hồng Tô Thủ truyền lưu thiên cổ. Cuối cùng, Đường Uyển đọc xong bài thơ này, lại trở về viết một bài Thoa Đầu Phượng · Thế Tình Bạc về Lục Du. "Sau khi cậu đọc nhiều cuốn sách, giờ đã đọc những cuốn sách khác nhau rồi." Tô Bạch bóp bóp cái mũi hếch lên cao của cô ấy. "Người xưa có câu cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chữ hiếu lớn hơn trời đã dẫn đến bi kịch giữa hai người Lục Du và Đường Uyển. Thế nhưng tiểu Hàn Tô à, cậu cảm thấy cha mẹ tớ để tớ không cưới cậu, tớ sẽ đồng ý không? Bây giờ không phải thời xưa, tớ cũng không phải Lục Du. Ở trên thế giới này, không người nào có thể bắt tớ không cưới cậu." Tô Bạch nói. "Đừng lo cho tớ, không bằng cậu lo cho bản thân cậu nhiều hơn đi, tớ có thể vượt qua cửa ải của người thân tớ. Nếu thời điểm đó đến, mẹ cậu không để cậu gả cho tớ thì sao đây? Tớ từng nói với cậu rồi, tớ ghét bi kịch, thời điểm đó đến nếu cậu vì lời của mẹ cậu mà chia tay với tớ, tớ sẽ rất tức giận, mẹ cậu không đồng ý, chúng ta có thể nghĩ biện pháp làm cho bà ấy đồng ý, nhưng cậu ngàn vạn đừng dao động." Tô Bạch ôm chặt cô ấy, nói: "Hàn Tô, nếu như cậu dao động, tớ sẽ rất thương tâm, rất thương tâm, giữa chúng ta cũng sẽ xuất hiện vết thương lòng, đến lúc đó nói không chừng sẽ thật sự hữu duyên vô phận. Hàn Tô, mặc dù tớ rất thích cậu, nhưng tớ cũng có lòng tự tôn của tớ. Nếu như người con gái tớ thích không ngừng làm tổn thương tớ, tớ thật sự có thể buông tay." "Không." Khương Hàn Tô quay đầu, thật lòng nhìn hắn: "Chỉ cần là chuyện tớ xác định, tớ vĩnh viễn không dao động." "Chỉ là!" Cô bỗng nhiên nở một nụ cười xinh đẹp, nói: "Trước tiên cậu hãy theo đuổi được tớ đi rồi hẵn nói tiếp nha!" "Cậu đã nằm trong vòng tay của tớ rồi, cái này còn chưa tính là theo đuổi được cậu sau?" Tô Bạch cười hỏi. "Đây là cậu ép buộc tớ, không tính." Khương Hàn Tô bĩu môi. Tô Bạch vòng tay ôm eo nhỏ nhắn của cô ấy, sau đó đặt đầu mình lên bả vai của cô ấy, một lúc lâu, nói: "Hàn Tô, có phải là nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp không?" "Cái gì cơ?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Tớ thật sự không hề nghĩ đến, có một ngày tớ có thể đem cậu ôm vào trong lòng, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm. Tô Bạch cười nói: "Hàn Tô, tớ thích cậu từ lâu lắm rồi, hình anh này luôn ở trong tâm trí tớ rất rất lâu, hay là ông trời nghĩ tớ đáng thương, để tớ cuối cùng có được điều mình mong muốn. Vì thế, nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp, là tồn tại chân thực!" "Cho nên." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy, nói: "Cậu phải cảm ơn vì tớ đã nổ lực không ngừng, cảm ơn vì đã không từ bỏ tớ, cảm ơn ông trời vì đã để tớ theo đuổi được cậu." "Này, có liên quan gì đến tớ đâu chứ?" "Còn nữa, cái gì mà muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, toàn bộ đều chưa có sự đồng ý của tớ đâu đấy." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Nó không liên quan gì đến những lời cậu nói, hiện tại có khi người nằm trong vòng tay của tớ nói không chừng không phải là cậu rồi." Tô Bạch cười nói: "Lúc trước không biết là ai nói với tớ đừng tiếp tục trêu chọc cô ấy nữa, nói trêu chọc cô ấy không kết quả, để tớ theo đuổi Nhạc Hân mới tốt. Nếu như ban đầu tớ thật sự buông tay, hiện tại khẳng định đã theo đuổi được Nhạc Hân, nói đến, cô gái Nhạc Hân này cũng không tệ." Tô Bạch tiếp tục nói: "Không chỉ xinh đẹp, có gia thế tốt, hơn nữa múa hát cũng hay, quan trọng nhất chính là người ta thích tớ đó nha! Còn thổ lộ với tớ nữa chứ."