Chương 223: Xem mắt (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:07:59

"Thím Khương, đây là quà con mang đến tặng mọi người." Sau khi đi vào nhà, Tô Bạch cầm đồ trong tay đặt trên bàn. "Thím không thể lấy những thứ này. Con ở lại đây ăn cơm trước, đến lúc về con xách về lại đi." Lâm Trân nói. Đối với quà Tô Bạch mang đến, Lâm Trân cũng không mấy ngạc nhiên, bởi vì bà cho rằng Tô Bạch mang quà đến là đang cầu bà nói cho hắn biết về nàng dâu sắp xem mắt. Ở nơi này của họ, không cần biết có vừa ý hay không, đều phải đưa cho bà mối vài món quà trước khi nói. Nếu như nói trúng, bà mối kia kiếm càng nhiều hơn. Cái này cũng là lý do vì sao trong thôn có nhiều người nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên thích đi làm mai cho người khác. Đương nhiên, Lâm Trân làm mai cho Tô Bạch, tự nhiên không phải là vì những món quà này. Bà đồng ý giúp Tô Bạch làm mai, là bởi vì dì út của Tô Bạch là Tô Sắc. Vì thế Lâm Trân, người chưa từng làm mai cho bất kỳ ai không chỉ là đồng ý với Tô Sắc phải cho Tô Bạch xem mắt, mà còn không muốn nhận thù lao từ việc làm mai. Tô Sắc cứu người quan trọng nhất của bà trên thế giới này, bản thân bà giúp cháu trai của em ấy có đáng là bao. Không chỉ muốn nói, bà còn muốn lựa chọn người bà cảm thấy tốt nhất. Sau khi kết thúc lần tiệc mừng lần trước, Lâm Trân vẫn luôn muốn làm việc này. Ngày hôm nay, bà không có đi đến nơi tập trung để bán rau, cũng là vì muốn nói cho Tô Bạch biết có một cô gái tốt buổi trưa hôm nay tới. Đương nhiên, dự định ban đầu của Lâm Trân là để cho cô gái ấy ở lại nhà ăn cơm trước, đến buổi chiều thì tìm khoảng thời gian thích hợp nào đó đến gặp mặt Tô Bạch. Nhưng bà không nghĩ tới trước khi bà đi nói chuyện này cho Tô Bạch và Tô Sắc, bản thân Tô Bạch còn mang theo quà đến đây trước rồi. Như vậy cũng tốt, chờ đến lúc ăn cơm có thể để hai người họ ở trên bàn cơm gặp mặt một lần. Như vậy, lần xem mắt này của họ sẽ giảm đi một ít lúng túng. Thật ra, trong lòng Lâm Trân vẫn cảm thấy Tô Bạch có hơi nôn nóng. Một người thi đậu trường trung học số 1 ở Bạc Thành và còn đang đi học, hẳn phải lấy sự nghiệp học tập làm chủ mới đúng, nôn nóng xem mắt kết hôn như vậy làm gì? Tương lai còn phải lo lắng đến những chuyện như tốt nghiệp cấp 3, hoặc là tốt nghiệp đại học nữa chứ? Chỉ là mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nếu Tô Sắc đã nhờ mình, vậy mình bất luận như thế nào cũng phải giúp việc này. "Thím, con vất vả mang đến đây rồi, sao có thể mang về được, những món quà này không đáng bao nhiêu tiền, thím nhận lấy đi." Tô Bạch cười nói. Lâm Trân nhíu mày, nói: "Tô Bạch, con còn nói như vậy, thím sẽ giận đấy. Dì út của con có đại ân rất lớn với nhà thím, mấy món quà này làm sao thím có thể nhận được? Ngày hôm nay, coi như là con đem quà đặt ở chỗ này, thím cũng sẽ để Hàn Tô đem quà trả về." Quả nhiên giống với những suy nghĩ trước đó của Tô Bạch, tính tình của mẹ Khương Hàn Tô rất giống với cô ấy, mình mang đến những món quà này, bà ấy chắc chắn sẽ không nhận. Tô Bạch cũng không quá lo lắng về nó, nhưng giữ một chút thể diện phải có, chẳng hạn như thời điểm hắn rời đi vẫn đặt quà xuống. Không cần biết tự mình Lâm Trân xách trở về, hay là để cho Khương Hàn Tô xách trở về, hắn có tâm ý là được rồi. Lâm Trân xem như là BOSS lớn trấn giữ cửa ải cuối cùng giữa hắn và Khương Hàn Tô. Chỉ có giải quyết vấn đề của Lâm Trân xong, bọn họ mới có thể chân chính trắng trợn không kiêng dè sinh sống dưới ánh mặt trời. "Dạ. Vậy con nghe lời thím, chờ sau này con gặp lại thím, con sẽ tặng cho thím một món quà lớn." Tô Bạch cười nói. "Tương lai thím cũng sẽ không nhận." Lâm Trân nói. Tô Bạch mỉm cười, tương lai cưới Khương Hàn Tô, bà ấy phải nhận phần lễ hỏi thôi. Lâm Trân mở tivi lên để Tô Bạch ngồi xem, rồi đi vào trong phòng bếp làm vài món ăn. Khương Hàn Tô muốn đi vào phòng bếp giúp, nhưng bị Lâm Trân đẩy ra ngoài. "Nguyên buổi sáng con chăn dê rồi, bây giờ con ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Hơn nữa, ông nội bà nội của con còn ở bên ngoài bán rau, mẹ thì đang nấu cơm, khách thì đã đến nhà. Trong nhà không có ai chiêu đãi khách thì sao mà được. Nếu là những người khách khác cũng coi như thôi, trước đây bọn họ coi rẻ chúng ta, chúng ta không cần phải cho họ mặt mũi. Nhưng khách từ nhà dì Tô của con thì khác, con đi tiếp khách đi, đừng làm mất lễ nghi." Lâm Trân nói. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu và trở về nhà chính. "Sao cậu quay lại rồi?" Tô Bạch cười hỏi. Khương Hàn Tô nói lại những lời Lâm Trân đã nói trong phòng bếp cho hắn nghe. "Cậu không nên trở về phòng." Tô Bạch nói. "Vì sao? Tớ tiếp đãi cậu, cậu còn không vui đúng không?" Khương Hàn Tô nhăn cái mũi nhỏ nói. Bây giờ cô càng nhìn thấy Tô Bạch càng tức giận. Người này thực sự là quá không biết lý lẽ. Tô Bạch bóp bóp cái mũi cao của cô ấy, cười hỏi: "Nếu như hôm nay khách đến không phải là tớ, mẹ cậu chỉ có một mình trong phòng bếp nấu ăn, cậu sẽ nghe lời quay lại tiếp đãi tớ sao?" "Không." Đầu óc Khương Hàn Tô xoay chuyển rất nhanh, phản ứng rất mau lẹ, nhìn hắn nói: "Vậy cậu ở đây xem ti vi đi, tớ đi giúp mẹ tớ." Nói xong, Khương Hàn Tô một lần nữa trở về phòng bếp. "Mẹ, mẹ bảo hôm nay còn có người đến nên hôm nay cần phải nấu rất nhiều. Chờ người kia đến rồi, hai người họ đều là khách, cứ để họ tiếp lẫn nhau đi, con vẫn nên giúp mẹ nấu ăn tốt hơn." Khương Hàn Tô nói. "Con bé này, thật không hiểu chuyện." Lâm Trân nói. Nhưng đứa trẻ mình sinh ra nên mình biết, tính tình của con bé này cũng cứng đầu như bà. Để tránh tranh cãi trước mặt khách, Lâm Trân chỉ có thể để Khương Hàn Tô phụ làm. Tô Bạch ngồi ở giữa nhà, kỳ quái phát hiện sau khi mình nhìn thấy Lâm Trân, bản thân mình thật sự có hơi lo lắng. Thành thật mà nói, đối với một người sống hơn nửa đời người, Tô Bạch không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần dịp trọng đại, đây vẫn là lần đầu tiên. Tô Bạch nhìn cách bố trí trong phòng một chút, gian nhà rất đơn giản, nhà chính là tiếp đãi khách và ăn cơm, cũng chỉ có một chiếc tivi cũ kỹ, một cái bàn và một cái tủ đựng đồ. Còn lại, ngoại trừ mấy cái ghế đẩu, cũng không còn cái gì khác. Hai bên trái phải nhà chính là hai căn phòng nhỏ, hẳn là phòng của Khương Hàn Tô và Lâm Trân. Đến mức nơi ở của hai người lớn trong nhà, lại là căn phòng bên cạnh cổng Một vài ngôi nhà cũ trong thôn có bố cục cơ bản là hai căn phòng dưới cửa lớn, một căn phòng bên cạnh cổng và một nhà bếp, sau đó là hai căn phòng nằm bên trái và phải nhà chính. Trước khi những người trong thôn của Tô Bạch xây nhà lầu, nhà nào cũng như thế. Tivi tuy cũ, nhưng không phải trắng đen, dây anten cũng là chảo lớn. Chỉ là Tô Bạch dùng điều khiển từ xa kiểm tra, phát hiện có thể thu được ba mươi đài từ chảo lớn. Nơi này của họ chỉ có thể thu được mười mấy đài mà thôi. Có lẽ là vì tuyết rơi, chảo lớn trên xà nhà lệch khỏi vị trí ban đầu. Hắn chuyển đài trong số những đài này, duy nhất có một đài đang chiếu phim truyền hình, là phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký đang chiếu trên một đài nào đó. Đây là phiên bản do Tô Hữu Bằng đóng, và nó là phiên bản phim Ỷ Thiên kinh điển nhất từng chiếu trong quá khứ. Tivi vừa lúc đang chiếu đến đoạn cao trào, Trương Vô Kỵ nghênh chiến Lục Đại Môn Phái. Không biết có phải là ảo giác hay không, hay là hình ảnh này trong ti vi khiến Tô Bạch lưu lại ấn tượng quá sâu. Tô Bạch phát hiện mỗi lần nhìn thấy bộ phim truyền hình này, hắn đều nhìn thấy cảnh đó. Tô Bạch chỉ xem 20 phút, liền nghe thấy tiếng bước chân. Hắn quay đầu lại, nghĩ rằng Khương Hàn Tô đến, nhưng phát hiện không phải. Người đi vào là một cô gái mà hắn chưa từng gặp bao giờ.