- Tô Bạch, cậu chọc tức tôi rồi. - Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ ửng, có chút tức giận nhìn hắn.
Muốn giãy giụa thoát ra khỏi ngực của hắn, nhưng đầu óc chóng váng, không còn sức lực.
Thử mấy lần không có kết quả, chỉ đành bỏ cuộc.
- Tôi biết. - Tô Bạch cười nói.
Lấy tính tình của Khương Hàn Tô, ôm cô ấy rồi hôn cô ấy, sao không tức giận cho được?
Kỳ thực câu nói vừa rồi của Khương Hàn Tô không sai, đúng là hắn đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
- Sau này tôi sẽ không để ý đến cậu nữa. - Khương Hàn Tô cả giận nói.
- Tôi biết. - Tô Bạch nở nụ cười, sau đó lại nắm thật chặt tay cô ấy, nói: Ngủ đi.
Theo nước thuốc truyền vào cơ thể, hơn nữa nằm trong lồng ngực của Tô Bạch rất ấm áp, Khương Hàn Tô dần dần ngủ thiếp đi.
Tô Bạch cứ như vậy ôm cô ấy hơn một nửa buổi tự học buổi tối, đợi đến khi đã truyền xong hai chai nước, lúc này Khương Hàn Tô mới dần mở mắt.
Cô ấy ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Bạch ôm mình.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô tỉnh lại, Tô Bạch trừng mắt nhìn, cười nói:
- Có phải là muốn bắt đầu không để ý tới tôi rồi không?
- Còn chưa khỏe, chờ... chờ đến ngày mai. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Vậy lần tức giận này, mất bao lâu cậu mới hết giận đây? - Tô Bạch cười hỏi.
- Còn lâu tôi mới hết giận, cậu quá đáng ghét. - Khương Hàn Tô nói.
- Hết cách rồi, ai bảo cậu dễ thương như vậy, tôi nhịn không được biết làm sao đây? - Tô Bạch cười hỏi.
- Vậy cậu cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để hôn! - Khương Hàn Tô bất mãn nói.
- Khi nào cậu mới cho tôi hôn được? - Tô Bạch hỏi.
- Cậu không sợ chọc giận tôi sao? - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên hỏi.
- Tức giận thì tức giận thôi, dỗ dành một chút là được rồi! - Tô Bạch cười nói.
- Cậu không giỏi dỗ dành. - Khương Hàn Tô nhếch miệng nói.
Lần này cô ấy không dự định tha thứ cho hắn, bởi vì chuyện Tô Bạch làm thực sự là quá đáng, rất quá đáng.
Nụ hôn của Tô Bạch vào tối thứ năm thật sự đã chọc giận Khương Hàn Tô rồi.
Sau thời điểm Khương Hàn Tô truyền nước vào hai ngày trước, mỗi ngày Tô Bạch đều sẽ đến, nhưng Khương Hàn Tô không thèm để ý gì tới hắn.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương khi còn là học sinh, kết quả cái tên khốn Tô Bạch đó nhân lúc mình bị bệnh suy yếu nhất, không chỉ ôm mình, còn hôn mặt mình.
Khương Hàn Tô khỏe mạnh lại, thân thể không còn suy yếu nữa thì rất là tức giận, chỉ số nguy hiểm của Tô Bạch tăng vọt.
Cô ấy suy đi nghĩ lại, biện pháp xử lý duy nhất, chính là không cần biết Tô Bạch trêu chọc mình như thế nào, mình cứ bình chân như vại là xong.
Tô Bạch quá nguy hiểm rồi, sau này phải tránh xa hắn càng xa càng tốt.
Trước đây, Tô Bạch không làm ra chuyện gì quá đáng nên không thể cứ thế phớt lờ hắn được, nhưng bây giờ đã có.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng trong phòng y tế, giống như là bản thân mình lần đầu tiên nhìn thấy Khương Hàn Tô sau khi trọng sinh, Tô Bạch cảm thấy khá là thú vị.
Đối với Tô Bạch mà nói, lần hôn Khương Hàn Tô vào hôm thứ năm không có gì để mà hối hận, mặc dù hôn xong lại chọc giận cô ấy.
Nụ hôn này, Tô Bạch luôn nghĩ đến nó rất nhiều năm. Nếu ngày hôm qua động lòng không nhịn được nữa, cứ hôn thôi.
Đến mức chọc giận cô ấy thì dỗ dành cô ấy để trở lại bình thường.
Nếu như trước đây, mình mà hôn cô ấy như vậy, Khương Hàn Tô nhất định sẽ nói cho giáo viên biết.
Nhưng bây giờ cô ấy không làm như vậy, đối với Tô Bạch đây chính là một sự khởi đầu tốt.
Muốn cho cô ấy đồng ý làm bạn gái của hắn vào năm lớp 9 là chuyện không thể nào.
Thời gian còn rất dài, không cần gấp gáp.
- Cậu thật sự không định bỏ qua cho tôi sao? - Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cười hỏi.
Khương Hàn Tô chỉ đọc sách, không nói lời nào.
Hai ngày uống thuốc và truyền nước này, bệnh của cô ấy đã đỡ hơn nhiều. Chỉ cần chuyền mc thêm một lần nước nữa vào trưa hôm nay, bệnh của cô ấy có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Ngày hôm nay là thứ bảy, cả trường được nghỉ.
Khương Hàn Tô chú tâm xem sách, không nói lời nào, Tô Bạch cầm quyển sách ngồi bên cạnh cô, cũng đọc ngon lành say sưa.
Đây là quyển sách lịch sử lớp 8 của Khương Hàn Tô, ở trên cô ấy dùng bút ghi vài câu giải thích rất thú vị.
Buổi sáng làm bạn chuyền nước với cô xong, buổi chiều Tô Bạch đi tới khu trường Dục Hoa mới.
Sau khi tan học vào ngày mai, Tô Bạch sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp thương lượng về chuyện đổi chỗ ngồi. Hắn lấy lý do ôn tập toán, tin tưởng chủ nhiệm lớp sẽ không từ chối.
Cho nên, chờ đến khi trở thành người ngồi cùng bàn với Khương Hàn Tô sẽ có nhiều thời gian giúp cho quan hệ của hai người bọn họ tốt đẹp trở lại.
Nhưng cái chuyện hôn cô ấy, đến khi theo đuổi được cô ấy, tốt hơn hết là càng ít làm càng tốt.
Ngày hôm thứ năm là bởi vì cô ấy bị bệnh nên Tô Bạch mới có thể thực hiện được, còn ngày thường muốn hôn cô ấy là tuyệt đối không thể.
Đừng nói hôn mặt, chỉ sợ ngay cả việc nắm tay thôi đã khó lắm rồi.
Nhưng tâm nguyện trong lòng nhiều năm đã hoàn thành, ngược lại Tô Bạch sẽ không còn nôn nóng giống như trước đây nữa.
Dỗ thì dỗ, cũng không thể luôn chọc cô ấy giận được nha!
Lúc Tô Bạch đến Dục Hoa mới phát hiện hai cửa tiệm đã trùng tu xong rồi.
Sau đó Tô Bạch bắt đầu đi mua điều hòa, bếp nấu, tủ lạnh, máy rửa bát, máy khử trùng đũa, tủ khử trùng.
Như máy điều hòa khử trùng, rất nhiều quán ăn xung quanh không có, nhưng Tô Bạch đều lắp đặt đầy đủ.
Ngoài những việc này ra, Tô Bạch đi tới công ty di động để kéo dây mạng lắp đặt WIFI.
Bởi vì bản thân Tô Bạch còn phải đến trường và không thể quan sát cửa hàng được, Tô Bạch lại lắp thêm hệ thống thu ngân.
Có hệ thống thu ngân này, chỉ cần tuyển một nhân viên thu ngân, sau đó để khách dựa vào cuống vé đi ăn mì thì không cần lo lắng nhân viên mang tiền chạy trốn.
Tô Bạch chân chính bắt tay vào làm mới biết được, mở một quán mì cần chuẩn bị rất nhiều thứ.
Chờ hoàn toàn giải quyết được những cái vấn đề này, thêm vào phí cửa tiệm cùng với tiền sửa sang, tổng cộng là chín vạn tệ.
Sau đó, Tô Bạch dán thông báo tuyển người ở trên hai cửa tiệm, coi như là thành công.
Hai quán mì, mỗi một quán tuyển ba người, phân biệt là hai nhân viên và một thu ngân.
Tiếp đến là tiền lương, một người ba ngàn, riêng thu ngân là hai ngàn, không bao ở, nhưng bao ăn.
Ở Qua huyện, bởi vì phí tiêu dùng thấp cho nên tiền lương như này đã có thể coi là cao rồi.
Giống như nhà Đường Vĩ mở quán nét xa hoa, không bao ở cũng không bao ăn. Người quản lý một ngày làm việc 12 tiếng, mỗi tháng được 1500 đồng, điều này xem như đã tốt rồi. Còn như những quán nét khác, theo suy đoán thì khoảng chừng 1000 đồng cho hai ca một tháng.
Và người quản lý đa phần là những người trẻ tuổi vừa mới ra trường, nếu như bọn họ không nghĩ đến sau này và chỉ lo cho cuộc sống hiện tại thì ở Qua huyện - một thành nhỏ chỉ cần tốn sáu bảy tệ cho một bữa cơm là không chết đói, nhưng muốn sống thoải mái, vậy khẳng định có chút khó khăn.
Sau khi dán xong thông báo tuyển người, Tô Bạch đi tới nơi làm biển quảng cáo để đặt làm hai tấm bảng quảng cáo.
Tên trên biển quảng cáo chính là tên hai quán mì.
Ban đầu, Tô Bạch muốn đặt tên quán là Tô Bạch, nhưng suy nghĩ một chút thì thấy có hơi khoa trương, chờ chuyển trường đến Dục Hoa mới, rất nhiều người vừa nhìn đã biết quán mì này mang hàm nghĩa gì.
Lấy cái tuổi hiện tại của hắn mở hai quán mì, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý.
Thế là Tô Bạch liền đảo hai chữ Tô Bạch, lấy hai chữ Bạch Tô, xem như là lấy họ trong tên của hai người.
Đợi đến khi hoàn thành xong toàn bộ, Tô Bạch trở về trường học.
(Đăng bù ngày 12-12)