Thứ hai, ngày 2 tháng 9 năm 2013.
Mặc dù còn chưa tới sáu giờ, nhưng trời đã sáng hẳn.
Tô Bạch vệ sinh cá nhân xong, liền đi đến trường học.
Hắn mới vừa đi ra ngõ thì có một người nào đó gọi lại.
Quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Thẩm Dao.
Tô Bạch đã lâu rồi chưa từng nhìn thấy Thẩm Dao.
"Tô Bạch, cậu bị phân đến ban 1 khoa học tự nhiên lớp 11 đúng không? Tớ cũng bị phân đến lớp này." Cậu ấy cười nói.
Tô Bạch cảm giác được có hơi đau đầu.
Tuy ngoại hình Thẩm Dao không kém, nhưng không biết vì sao, có khi là do kiếp trước hắn gặp qua quá nhiều kiểu phụ nữ khác nhau nên mới sinh ra cái cảm giác chán ghét không tên này.
"Chúc mừng." Tô Bạch nhẹ giọng nói hai chữ.
Tuy thành tích Thẩm Dao rất tốt, nhưng khi còn học lớp 10, cậu ấy không có học ở ban 1. Bây giờ được phân vào ban 1 lớp 11, cũng nên nói một tiếng chúc mừng đúng không?
Hay là vì trong bụng không có thức ăn, hay là vì nhìn thấy cậu ấy khiến tâm lý bị ảnh hưởng, dẫn đến dạ dày Tô Bạch hiện tại rất khó chịu.
Kiếp trước trải qua nhiều năm như vậy, bản thân chưa thể tìm được một cô gái thật sự xứng đáng để mình cưới hỏi, có lẽ là vì những cô gái này phần lớn đều giống với Thẩm Dao.
Tô Bạch lúc này, như là đang ăn vô số thùng mì, ăn đến phát chán, đã vậy còn có thể ngủi được mì đó có vị gì.
Cô gái khiến Tô Bạch thật sự thích là cô gái mang trong người hương vị rau xanh đậu hũ giống Khương Hàn Tô!
Chỉ tiếc, rất ít người con gái như thế trong thế giới này.
Tô Bạch nhìn thấy cứu tinh xuất hiện.
Hắn nhớ tới tối hôm qua Ôn Hòa có nói trên bàn rượu.
Bởi vì trường học cách nhà khá xa, mỗi ngày còn phải đi xe đến trường nên cậu ta cũng thuê một căn phòng trong ngõ Hạnh Hoa.
Bởi vậy, sau khi nhìn thấy Ôn Hòa từ trong ngõ đi ra, Tô Bạch trực tiếp gọi: "Ôn Hòa."
Ôn Hòa mang cặp sách, khi nhìn thấy Tô Bạch liền lập tức chạy tới.
Có vài người có sức hút riêng, có thể làm cho tất cả mọi người, kể cả đồng giới hay khác giới đều xoay quanh bạn.
Nói trắng ra là, giống như một đám trẻ con chơi trò chơi gia đình vậy, tất cả mọi người đều thích chơi với bạn.
"Bạch ca." Ôn Hòa gọi.
"Vừa nãy cậu gọi điện thoại tìm tớ có chuyện gì à?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ gọi?" Ôn Hòa vừa định hỏi Tô Bạch mình gọi điện thoại cho cậu lúc nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tô Bạch, lập tức cười nói: "Là có một số việc tìm Bạch ca, rất gấp."
"Ôn Hòa có chuyện tìm tớ, Thẩm Dao, cậu đến trường trước đi." Tô Bạch xoay người cười nói.
"Ừm." Thẩm Dao gật gật đầu, khuôn mặt không hề cảm xúc rời đi.
Đều là người thông minh, Tô Bạch rõ ràng đang nói qua qua loa với mình, chẳng lẽ mình không nhìn thấy sao.
Chỉ là Thẩm Dao không rõ lắm, bất luận là thành tích hay là ngoại hình, cô đều không kém. Những năm này có biết bao nhiêu người quay xung quanh cô, chỉ là vì sao Tô Bạch vẫn đối xử thờ ơ và không chút động lòng?
Đặc biệt là sau lần gặp lại Tô Bạch ở năm cấp 3.
Cô có suy nghĩ bao nhiêu lần, thì lòng kiêu ngạo và tự tôn cũng không cho phép cô tiếp tục ở lại đây.
Nhìn thấy Thẩm Dao nhanh chóng rời đi, Ôn Hoà nói: "Bạch ca, nghe nói Thẩm Dao rất thích cậu?"
"Cậu nghe được từ đâu? Còn nữa, thì ra cậu có thể dậy sớm đến thế, thật kỳ lạ." Tô Bạch nói.
Lúc này mới năm giờ hai mươi, còn chưa tới năm giờ rưỡi, Tô Bạch xem như nằm trong nhóm người đến trường sớm nhất.
Hết cách rồi, vì để tránh cho Khương Hàn Tô đến trường quá sớm, từ cái lúc Khương Hàn Tô cầm trong tay chìa khoá do chủ nhiệm lớp đưa ngày hôm qua, Tô Bạch trực tiếp cướp lấy từ trong tay cô.
Nếu như không phải vì phòng ngừa cô bé này vì chuyện học tập ngày đêm mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, mặc dù là cấp 3, Tô Bạch cũng có thể đến sớm trước khi buổi tự sáng sớm kết thúc.
Chỉ là Ôn Hòa, cái tên này chờ đến khi cái chuông reng mới vào học, ngày hôm nay dĩ nhiên lại dậy sớm đến thế, thật sự làm cho Tô Bạch hơi kinh ngạc.
"Tớ không ngủ được, ngày hôm qua sau khi tách ra cùng với các cậu, tớ đến quán net Crazy, sau đó ở quán net Crazy suốt cả đêm." Ôn Hòa xoa xoa mắt nói.
"Vậy sao cậu từ trong ngõ đi ra?" Tô Bạch hỏi.
"Lấy cặp sách!" Ôn hòa nói.
"Cậu đúng là đủ điên cuồng." Tô Bạch hết nói nổi.
Sau khi hai người tới cồng trường học, Tô Bạch uống vài ly trà sữa nóng, trong bụng mới đỡ hơn đôi chút, sau đó hắn mua bữa sáng và mang lên phòng học.
Ban 1 khoa học tự nhiên lớp 11 không ở lầu một, mà ở lầu hai.
Tô Bạch lên lầu, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô nằm nhoài trên lầu đọc sách.
Tô Bạch đi tới và sờ lên khuôn mặt của cô, hỏi: "Đến lâu chưa?"
Không biết có phải là vì làn da mịn màng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hay không, Tô Bạch rất thích sờ mặt cô.
Ở trong sân trường, có thời gian là hắn nhéo và sờ một cái, tuy sờ riết thành nghiện, nhưng cũng đủ thoả mãn rồi.
Đối mặt với hành động thân mật này của Tô Bạch, Khương Hàn Tô xem như tập mãi thành quen rồi. Ngày nào đó, Tô Bạch mà không chạm vào mặt cô vài lần, cô lập tức sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Khương Hàn Tô lúc này nói: "Không lâu lắm, tớ chỉ vừa mới đến thôi."
Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh một chút, hỏi: "Thẩm Dao không đến sao? Cậu ấy được phân vào cùng một lớp với chúng ta."
Thẩm Dao phải đến trường học sớm hơn họ mới đúng. Kết quả, bốn phía xung quanh không nhìn thấy cậu ấy.
"Không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói.
"Tớ vừa đang trên đường đến trường thì nhìn thấy cậu ấy." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Có thể cậu không tin, tớ vừa nhìn thấy cậu ấy thôi là dạ dày của tớ bắt đầu cồn cào và buồn nôn rồi. May là tớ gặp được Ôn Hòa, giúp tớ giải vây, sau đó tớ đi đến cổng trường uống vài ly trà sữa mới thoải mái hơn đôi chút." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô lại nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Ừ cái em gái cậu á! Ngoại trừ từ đó cậu không biết nói từ gì khác nữa à! Mau mau vào phòng học đi." Tô Bạch không còn từ gì để nói.
Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Tớ không có em gái."
Tô Bạch: ". . ."
Mở khóa vào phòng học, Tô Bạch đem bữa sáng đã mua đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô nhận lấy, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Tiết học đầu tiên buổi sáng là môn ngữ văn, cả hai đều tự mình đọc sách của mình.
Có rất nhiều bài học văn chương trong môn ngữ văn bắt buộc phải học ở lớp 11.
Ví dụ như bài Đằng Vương Các Tự của Vương Bột, kiếp trước Tô Bạch từng đọc qua văn chương này rồi, hắn mới biết tài năng của người xưa giỏi đến cỡ nào.
Mặc dù thiên hạ đệ nhất văn biền ngẫu từ trước đến nay luôn gây tranh cãi, nhưng theo cách nghĩ của Tô Bạch, Đằng Vương Các Tự của Vương Bột chính là đệ nhất thiên hạ văn biền ngẫu.
Toàn bài văn biền ngẫu chỉ có 773 chữ, lại bao hàm 40 thành ngữ, khiến người ta vừa đọc vừa kinh ngạc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày 19 tháng 9, nhằm ngày 15 tháng 8 âm lịch, tết Trung thu.
Tết Trung thu năm nay do không trùng với Quốc khánh nên chỉ được nghỉ ba ngày.
Nhưng chính vì như vậy, tết trung thu năm nay cộng với ngày quốc khánh là một lần nghỉ nhiều nhất.
Một tuần lễ sau, quốc khánh đến, trường học lại có thêm bảy ngày nghỉ.
Đến cấp 3, trường học đều có quy định về những ngày nghỉ. Lúc này, trường học sẽ không giống với trường tư cấp 2 - muốn nghỉ lúc nào cũng được hết, hoặc rõ ràng nghỉ được bảy ngày nhưng bị lấy mất hai ngày.
Sau khi quốc khánh kết thúc, không còn bất kỳ ngày nghỉ nào khác, tết Nguyên Đán theo luật định do trường học tự tổ chức.
Lúc này, Bạc Thành đã bắt đầu bước sang mùa đông, khoảng thời gian đến năm mới chỉ còn hơn một tháng.
Trong sân trường, Khương Hàn Tô mặc áo bông dày, Tô Bạch mỉm cười và đem tay của mình bỏ vào tay áo của cô, sau đó bắt được bàn tay nhỏ bé đang thu vào trong ống tay áo của cô.
"Như vậy ấm áp hơn nhiều." Tô Bạch cười nói.
Sợ cô ấy lạnh trong mùa đông này, Tô Bạch mua cho cô ấy không ít đồ.
Chụp tai, khăn quàng cổ, mũ nhung bông màu trắng, tất cả bao quanh cô thật chặt.
Bộ trang phục này càng khiến Khương Hàn Tô trở nên thêm đáng yêu một ít.
Khoảng thời gian này, Tô Bạch không thích sờ mặt cô nữa, chuyện hắn thích nhất bây giờ là thỉnh thoảng đưa tay ôm cô.
Khương Hàn Tô mặc áo lông, ôm rất thoải mái!
Tô Bạch nắm tay nhỏ của cô và nói: "Chờ đến tuyết rơi, cậu sẽ không còn e ngại cái lạnh giá của mùa đông nữa. Đến khi tuyết rơi xuống rồi, cậu cứ thoả sức thưởng thức tuyết là được."
Khương Hàn Tô ngẩn người.
Sợ lạnh sao?
Bắt đầu từ năm ngoái, cô không còn sợ nữa
Khóe miệng Khương Hàn Tô bỗng nhiên nở nụ cười.
"Cậu cười cái gì vậy?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô đưa tay ra và giúp hắn kéo khoá áo khoác lông ngoài, sau đó cười nói: "Không, không có gì."
Thật ra, Khương Hàn Tô vừa mới nghĩ đến một câu nói.
Vì một người, bốn mùa như xuân!