Mưa không lớn nhưng gió thổi rất lạnh.
Hai người mua một chút đồ ăn vặt bên ngoài thì vội vã quay trở về nhà.
"Quá lạnh, em chuyển đồ đến phòng của anh đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Thật ra cũng chuyển không bao nhiêu, chỉ có mang chăn cùng với đồ trong hành lý trong phòng Khương Hàn Tô chuyển tới thôi.
Căn phòng của Tô Bạch rất lớn, là căn phòng ngủ chính của cả căn nhà, so với căn phòng của Khương Hàn Tô thì rộng hơn gấp nhiều lần.
Tô Bạch nhờ người môi giới thuê nhà, dự định là nhờ người môi giới chọn một căn hộ có phòng ngủ chính lớn. Như vậy, dù cho hai người có ở trong phòng ngủ cũng cảm thấy rộng rãi và thoải mái.
Nhưng điều khiến Tô Bạch không nghĩ tới là, câu nói đầu tiên của cô bé này lại là phân chia phòng ngủ, lúc đó nó làm cho Tô Bạch thật sự tức giận.
Nhưng khi nghĩ đến da mặt cô gái hắn thích mỏng thế nào, Tô Bạch mới cảm thấy nguôi giận.
Xấu hổ thôi, nếu đã biết rồi thì Tô Bạch cần gì phải tức giận chuyện đó làm gì?
Sau đó nhìn thấy Khương Hàn Tô rơi nước mắt, Tô Bạch cảm thấy tự trách và hối hận về bản thân.
Cũng may là hắn tỉnh ngộ sớm, nếu thật sự ngủ một mình trong căn phòng suốt cả đêm, không chừng cô gái này sẽ cực kỳ đau lòng.
Hơn nữa, người con gái rơi vào lưới tình thường có tâm hồn mong manh, nhạy cảm và thường hay suy nghĩ nhiều, Tô Bạch đúng là sợ xảy ra chuyện gì đó không hay.
Sau khi chuyển đồ tới, Tô Bạch bật điều hòa trong phòng lên, sau đó cất toàn bộ đồ ăn vặt đã mua vào bên trong ngăn tủ bên cạnh.
Làm xong toàn bộ, hai người cùng nằm lên giường.
Hai người mới vừa tỉnh dậy không bao lâu, không thể nào ngủ tiếp được.
Tô Bạch đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó hôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng ôm lấy nhau, chỉ như thế thôi họ đã cảm thấy ấm áp và ngọt ngào trong tâm hồn rồi.
Có lẽ, đây chính là thứ gọi là tình yêu.
Ôm lấy cô, sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của cô, Tô Bạch cầm tới bộ cắt móng tay và cây lấy ráy tai mới mua ở cửa hàng tiện lợi.
Tô Bạch đưa dụng cụ cho Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô nhận lấy từ tay Tô Bạch và cắt phần móng tay dài giúp cho hắn.
"Em thấy không, khoảng thời gian không có em, móng tay của anh dài ra rồi." Tô Bạch nói.
"Anh có thể tự cắt được mà!" Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười nói: "Không thích cắt, chỉ muốn em cắt giúp anh thôi."
"Còn nữa, đây là tay ai đây, móng tay cũng dài lắm nè!" Tô Bạch cười và nắm lấy bản tay nhỏ nhắn mềm mại của Khương Hàn Tô trong tay hắn.
Trên móng tay trắng nõn và sạch sẽ của cô ấy không sơn lên bất kỳ thứ gì và cũng không quá ngắn.
Kể từ khi hai người chính thức yêu đương, cả hai thường giúp nhau cắt móng tay và ngoáy tai cho nhau.
Tô Bạch mấy ngày nay ăn tết ở nhà không cắt móng tay, chính là muốn nhìn thấy Khương Hàn Tô giúp hắn cắt móng.
Không phải là thói quen, mà là muốn cô ấy giúp hắn cắt, như vậy, hắn sẽ cảm thấy hạnh phục rất rất nhiều.
Tô Bạch muốn thế, mà Khương Hàn Tô làm sao có thể không biết được?
Chỉ là da mặt cô không dày giống Tô Bạch nên không dám thừa nhận.
"En cắt đi một phần, nó cũng dài ra thôi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt cô hơi hơi đỏ lên, chỉ biết cúi đầu mình xuống.
Nếu như để Tô Bạch nhìn thấy cô đang đỏ mặt, nhất định sẽ cho rằng cô đang nói dối.
"Em cúi đầu làm gì?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không lên tiếng.
Tô Bạch mỉm cười, có đôi khi xuất hiện chút cảm giác thú vị này, vạch trần nó chỉ tăng thêm sự vô vị.
Biết cô ấy ngại ngùng là được rồi.
Nếu cứ bắt cô ấy phải nói cho bằng được, tiểu Hàn Tô có khi thật sự tức giận mà đánh người mất.
Tay trái Tô Bạch nắm lấy tay cô, còn tay phải thì cầm lấy kềm cắt móng và giúp cô cắt móng.
Móng tay thật ra không dài, bởi vì lúc còn ở Qua Thành vào năm trước, hai người từng cắt cho nhau nhiều.
Chỉ là do Tô Bạch là con trai nên dài nhanh hơn cô ấy một chút.
Sau khi cắt móng tay xong, Tô Bạch đứng dậy và ngồi ở một bên khác, đặt hai chân trắng như tuyết của cô ấy đến trước người hắn.
Tô Bạch cắt đi mấy cái móng chân dài trắng mịn trên bàn chân của cô.
Cắt xong rồi, Tô Bạch cười, gãi gãi lên lòng bàn chân của cô khiến cho Khương Hàn Tô vội vàng rút chân vào lại trong chăn.
Tô Bạch lại quay về ngồi xuống chỗ cũ, sau đó đem đầu của cô kéo vào trong lòng hắn.
"Nào, đến lỗ tai." Tô Bạch nói.
"Cái này, em tự mình làm được rồi." Khương Hàn Tô dùng sức giãy giụa nói.
Nếu như bị hắn lấy một ít ráy tai ra, quá là mất mặt rồi!
Cho nên trước đây cũng chỉ cắt móng tay cho nhau, Khương Hàn Tô từ trước đến nay không để cho Tô Bạch lấy ráy tai giúp cô.
"Nghe lời, ngoan." Tô Bạch sờ sờ lỗ tai nhỏ của cô và nói.
Thực tế, Khương Hàn Tô lo xa rồi, Tô Bạch dùng cây lấy ráy tai bới một lúc, nhưng không có lấy ra được cái gì hết.
"Đừng lo, không có gì đâu." Tô Bạch cười và đem cây lấy ráy tai cho cô xem, nói: "Giúp anh lấy đi."
"Ừm." Khương Hàn Tô nhận lấy cây lấy ráy tai, sau đó đặt đầu Tô Bạch vào trong ngực, nghiêm túc lấy ráy tai.
Đây là điều khiến Tô Bạch cảm thấy thoải mái nhất, chính là mỗi lần nằm vào trong lòng Khương Hàn Tô, cô ấy giúp hắn lấy ráy tai.
Trong tai thoải mái, hơn nữa còn được tựa vào ngực cô ấy, có thể làm cho hắn hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Bới được một lúc, Khương Hàn Tô lại dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp đầu của hắn.
Trong chốc lát, Tô Bạch dần dần ngủ thiếp đi vì cảm giác thoải mái ấy.
Mặc dù không buồn ngủ, nhưng bây giờ cũng chìm vào giấc ngủ.
Tô Bạch ngủ rồi, động tác tay của Khương Hàn Tô vẫn không ngừng lại, mãi cho đến khi cảm thấy tay có hơi đau, cô mới nhẹ nhàng đặt đầu Tô Bạch xuống, sau đó chui vào trong chăn, đắp chăn che cho cả hai người. Khương Hàn Tô ngây ngốc nhìn lên trần nhà, sau đó tắt đèn và ôm Tô Bạch ngủ.
Một ngày hạnh phúc cứ thế trôi qua.
Mưa ở Hàng Châu đã tạnh, nhưng gió vẫn thổi không ngừng.
Bởi vì sống trong một căn hộ cao tầng, gió vừa thổi, cửa sổ sẽ vang lên âm thanh không ngừng.
Đây chính là nhược điểm của các nhà cao tầng, chỉ cần gió hơi hơi thổi mạnh một chút, trong cửa sổ thì sẽ phát ra âm thanh giống với tiếng còi.
Lúc có sấm sét, âm thanh vang vọng bên tai.
Tô Bạch kiểm tra cửa sổ một chút và đem từng cửa sổ khóa chặt lại, âm thanh đó mới nhỏ đi một ít.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, hắn tiếp tục chui lại vào trong chăn.
Tô Bạch sờ sờ tay Khương Hàn Tô, lại dùng chân chạm vào chân của cô.
Vẫn tốt, bởi vì có điều hòa, cùng với hai lớp chăn, tay chân của cô ấy không quá lạnh.
Lúc này, Khương Hàn Tô tỉnh dậy.
"Trời đã sáng rồi nên dậy thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Lạnh thế này, dậy sớm làm gì, ngủ thêm chút đi." Tô Bạch nói xong, lại ôm cô vào trong lòng.
Tay hắn đặt trước người cô, Tô Bạch bóp bóp, Khương Hàn Tô đỏ chót cả mặt, xấu hổ nói: "Đừng, đừng động!"
Tô Bạch không quan tâm đến cô, lại tiếp tục bóp bóp.
Sáng sớm có người đẹp bên cạnh, Tô Bạch làm sao có khả năng nhịn được.
"Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, anh mới phát hiện có một chuyện rất quan trọng tối hôm qua còn chưa làm." Tô Bạch cắn vào lỗ tai đang đỏ bừng của cô, nói: "Khoảng thời gian này, anh nghĩ đến rất nhiều, đâu có ngờ, tối hôm qua không biết em bỏ thuốc gì, kết quả bị em lấy ráy tai làm cho ngủ mất tiêu, đến cả chính sự cũng quên mất."
"Nhưng không sao cả." Tô Bạch cười nói: "Bây giờ cũng có thể làm."
Khương Hàn Tô xấu hổ đem đầu rút vào trong chăn, tránh né mấy lời không biết xấu hổ của Tô Bạch.
Chỉ là, Tô Bạch đã ngủ trên chiếc giường này rất lâu, là thời điểm tinh lực hắn dồi dào nhất, con thỏ trắng nhỏ Khương Hàn Tô làm sao có khả năng trốn thoát khỏi lòng bàn tay Tô Bạch được.
Thế là, Tô Bạch cũng chui vào trong chăn.
Không lâu sau, trong phòng liền vang lên từng âm thanh dễ nghe.
Âm thanh Khương Hàn Tô phát ra rất êm tai, có những lúc càng dễ nghe hơn.
Chỉ là âm thanh này, trên đời cũng chỉ có mỗi một mình Tô Bạch có thể nghe được thôi.