Tổng cộng có bốn trận đấu được diễn ra và HSG chiến thắng đối thủ với tỉ số 3-1.
Nhìn chung, khá là dễ dàng.
Nhưng chỉ có xếp vào bốn hạng đầu của LPL, mới xem như là có thực lực.
Bốn đội nắm giữ bốn vị trí đầu có sự chênh lệch thực lực rất lớn với các đội ở phía sau.
Vì vậy, bán kết mới có thể nhìn thấy rõ thực lực của họ như thế nào.
Thời gian diễn ra bán kết là buổi tối ngày mai, ngày 17 tháng 8.
Sau khi trận đấu kết thúc, Tô Bạch và mọi người rời đi.
Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô, đi dạo một vòng quanh phố ẩm thực của Hải Thành, ăn một ít thức ăn trên phố ẩm thực.
Đến mười giờ tối, hai người trở lại khách sạn.
Khương Hàn Tô đi tắm rửa trước, chờ cô ấy tắm xong mới đến Tô Bạch đi vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, Tô Bạch sấy tóc giúp cô ấy, rồi hai người nằm trên ghế sô pha xem tivi.
Ba phần phim Đại Tần đế quốc cô ấy đã xem hết rồi, bây giờ đang say mê bộ phim Chân Hoàn Truyện được chiếu vào năm 2011.
Và bộ phim truyền hình rất nổi tiếng trong mấy năm gần đây.
Tuy bộ phim truyền hình này là một kiệt tác, nhưng Tô Bạch không xem nổi. Hắn xem tập đầu tiên không biết bao nhiêu lần, đến tập thứ hai thì hắn không có tâm trí để xem.
"Em thích bộ phim truyền hình này như thế, chẳng lẽ là đang muốn học để đối phó anh sao?" Tuy Tô Bạch không có xem hết toàn bộ bộ phim truyền hình này, nhưng cũng có thể đoán ra được âm mưu của mấy người phụ nữ vây quanh Ung Chính là gì.
"Đương nhiên không phải rồi, bên cạnh anh không có người con gái nào khác, cần em đi đối phó làm gì." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch chỉ vào mũi cô, nói: "Nếu thật sự có, ai sẽ là người khóc đây."
"Tô Bạch đã nói chỉ thích một mình Khương Hàn Tô." Cô cười nói: "Sẽ không khóc đâu."
"Đồ không biết xấu hổ." Tô Bạch cười nói.
Lần này đến Hải Thành, Tô Bạch không mang theo quần áo nhiều, nhưng có mang theo một ít đồ để thay.
Mà trong số quần áo, có hai bộ đồ ngủ tình nhân.
Bộ đồ ngủ rất dài, nhưng Khương Hàn Tô mặc lên người, vẫn để lộ phần bắp chân trắng nõn như củ sen và đôi chân đẹp trắng mịn.
Cô ngồi trên ghế sô pha, trước mặt Tô Bạch là bắp chân trắng nõn và đôi chân thanh tú của cô.
Tô Bạch trực tiếp đem phần bắp chân đặt lên đùi hắn.
"Để anh xoa bóp chân cho em." Tô Bạch nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót liếc mắt nhìn hắn, nói: "Biến thái."
Cô biết giãy giụa cũng vô dụng nên không có ý định giãy giụa.
Tô Bạch nắm chặt lấy bàn chân trắng hồng, bắt đầu xoa xoa.
Cho dù nó là đôi chân đáng yêu, hay là bàn chân hồng hào, hay là mắt cá chân nhỏ bé. Tô Bạch không bỏ qua một chỗ nào.
Sờ vào nơi mắt cá chân nhô ra của cô ấy, tay Tô Bạch tiếp tục hướng lên.
Thật ra, rất nhiều người cũng không biết nó có một cái tên chuyên môn, gọi là mắt cá ngoài.
Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt, dùng tay chặn lại tay Tô Bạch đang tiếp tục hướng lên.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn Khương Hàn Tô như ráng trời chiều, cũng không nhịn được nữa buông tay ra, ôm cô lên.
Nhìn Khương Hàn Tô trong lòng mình đang vô cùng ngại ngùng, Tô Bạch trực tiếp cúi đầu hôn tới.
Tô Bạch một bên hôn, một bên ôm cô đi vào phòng.
Đi tới bên giường, Tô Bạch buông môi cô ra và đặt cô lên giường.
Tô Bạch ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói gì đó.
Khương Hàn Tô xấu hổ dùng gối che đầu mình lại.
Tô Bạch xoay người, đi sang đầu bên kia, sau đó cầm lấy đôi chân đẹp của cô.
Trong chuyến đi Hải Thành lần đó, trên người cô có mang một đôi tất chân màu đen.
Mà lần này, cô không có mang bất kỳ cái gì, trắng nõn nà.
Nhưng đối với Tô Bạch, trắng nõn mềm mại, không có đồ trang sức nào trên đôi chân đẹp mới là điều hắn thích nhất.
Giống như bản thân cô ấy vậy, ngây ngô, thuần khiết và không tỳ vết. ...
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Hàn Tô tỉnh dậy đầu tiên.
Nhìn Tô Bạch đang nằm bên cạnh gần trong gang tấc.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, khuôn mặt cô liền đỏ lên.
Khương Hàn Tô nắm chặt nắm đấm, giơ giơ trước khuôn mặt đẹp trai của hắn nói: "Không biết xấu hổ, bại hoại, biến thái!"
Đêm qua so với lần trước càng quá đáng hơn.
Nghĩ tới đây, Khương Hàn Tô lại mím mím môi, thực sự là, bản thân mình lúc đó vì sao lại đồng ý với hắn cơ chứ?
Tại sao mình không ngăn cản hắn!
Nhưng đó là lỗi của hắn.
Đúng, đều là lỗi của hắn.
Thực sự là quá hư hỏng rồi.
Khương Hàn Tô tức giận không nhịn nổi, đưa tay nặn nặn khuôn mặt của hắn.
Dựa vào cái gì mỗi ngày đều bị hắn nắm, mình cũng phải nắm.
Nắm khuôn mặt của hắn cho đã xong, Khương Hàn Tô lại bóp bóp mũi của hắn.
Nhưng khi cô vuốt vuốt mũi của hắn, cô thấy nó không giống với cảm giác lúc hắn vuốt mũi của cô.
Bị Tô Bạch làm mấy hành động thân mật nho nhỏ này, cô thật sự rất thích.
"Nhàm chán." Cô chu miệng nói.
Nhìn điện thoại di động một chút, phát hiện đã tám giờ rưỡi, cô ngây ngẩn cả người.
Thường thì ở nhà vào khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày cô đều tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng, chưa bao giờ quá sáu giờ rưỡi.
Mà hôm nay ở cùng với Tô Bạch, ngủ nhiều hơn hai tiếng.
Điều này làm cho cô nhớ tới mấy ngày sau khi kết thúc kỳ thì đại học, khi đó cũng như vậy, lịch trình của cô chưa từng thay đổi nhưng bởi vì có hắn mà thay đổi
Chỉ là, nằm trong lòng hắn rất ấm áp!
Mỗi lần đều có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh và giấc mơ cũng rất ngọt ngào.
Tô Bạch dụi dụi đôi mắt từ trong giấc mơ tỉnh lại.
Lúc nhìn thấy Tô Bạch dụi mắt, Khương Hàn Tô lại nhắm mắt nằm ở trong lòng hắn bắt đầu ngủ.
Cô không muốn tỉnh dậy bây giờ, ngày hôm qua làm chuyện xấu hổ như vậy, cho tới bây giờ cô không biết làm sao để đối diện với hắn.
Tô Bạch tỉnh lại, nhìn Khương Hàn Tô đang ngủ say trong lòng mình, hắn liền nở một nụ cười trên mặt.
Sợ cô ấy tỉnh dậy, Tô Bạch nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cô.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, Tô Bạch mỉm cười.
Có một số việc, không phải nhất định phải trực tiếp làm đến bước cuối cùng.
Giống như ngày hôm qua vậy, không phải rất thoải mái sao?
Những việc ấy có khả năng có liên quan đến bản thân mình là một người nghiện chân.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện mới hơn tám giờ, còn sớm và hắn nằm ngủ tiếp.
Trận đấu bắt đầu vào buổi tối, ban ngày lại không có chuyện gì làm.
Tuy hắn tạo nên một chiến đội và dù thành tích của chiến đội có như thế nào, bản thân Tô Bạch không quan tâm lắm.
Ít nhất, không thể quan trọng bằng việc ôm Khương Hàn Tô ngủ.
Tô Bạch tạo nên đội ngũ này, chỉ là muốn dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, làm chút cống hiến cho LPL thôi.
Bởi vì ở kiếp trước, LPL có ân với hắn.
Việc hắn có thể làm, cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Để hắn giống như kiếp trước trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, để hắn vào đấu trường thi đấu, chắc chắn không thể.
Tô Bạch sẽ không đi lại con đường của kiếp trước.
Nhưng nếu như bởi vì mình trọng sinh, quỹ tích phát triển LPL ở kiếp trước có thể xuất hiện một ít biến hóa, đã rất tốt đẹp rồi.
Chẳng hạn như, nhờ vào mình, có thể làm cho một năm tối tăm của LPL xuất hiện ánh sáng ở cuối đường hầm.
Tô Bạch ôm cô ấy, đem đầu đặt lên tóc cô ấy, tiếp tục ngủ.
Khương Hàn Tô không nghĩ tới hắn lại ngủ tiếp, thực sự là, quá giống heo.
Nhưng nằm trong lòng hắn, nghe được tiếng hít thở của hắn, Khương Hàn Tô cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cũng đã mười hai giờ trưa.
Mà họ gần như tỉnh dậy cùng lúc.
Tô Bạch nhìn cô, cô cũng nhìn Tô Bạch.
Sau đó Tô Bạch nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô dần dần chuyển đỏ.
Tô Bạch mỉm cười, nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Thực sự là một cây hoa mắc cỡ xinh đẹp mà!"
Khương Hàn Tô có chút xấu hổ, oán trách nói: "Còn không phải là do anh làm à."
"Đúng là anh làm." Tô Bạch cười và ghé sát bên tai cô nói: "Chị gái tốt, em lại không tốt rồi, hay là chị giúp em nữa đi?"
Khương Hàn Tô chớp mắt đứng dậy và chạy ra khỏi phòng.
Hừ, không biết xấu hổ!
Muốn ban ngày làm loại chuyện kia, tuyệt đối không thể!