"Hồng đậu mọc ở phương nam đã là chuyện rất xa xôi rồi, tương tư là thứ gì, từ lâu không còn ai để ý đến nữa..."
Cùng Khương Hàn Tô sóng vai đi dạo một lúc, chuông điện thoại di động của Tô Bạch bỗng nhiên vang lên.
Đây là bài "Tương Tư" do Mao A Mẫn hát, là bài hát cuối phim Hậu Tây Du Ký Truyện.
Tô Bạch rất thích bài hát này, thời điểm hắn bắt đầu sử dụng điện thoại di động thì nhạc chuông hắn để vẫn luôn là bài này.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, hắn ngây người khi nhìn thấy số điện thoại di động phía trên.
Điện thoại không có lưu tên của người gọi, chỉ có vị trí là gọi từ Thâm Thành tới, nhưng cái số này Tô Bạch rất quen thuộc.
Đây là số điện thoại của cha hắn - Tô Chí Hải.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi này.
- Alo. - Tô Bạch nói.
- Là Mộng Thành sao? - Trong điện thoại di động không có truyền đến âm thanh của cha hắn, mà là giọng nói của mẹ hắn.
- Mẹ, có chuyện gì vậy? - Tô Bạch hỏi.
- Đã mấy tháng rồi con không có gọi điện về cho cha mẹ hỏi tiền, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? - Mẹ Tô hỏi.
- Không có, con không thiếu tiền nên không muốn gọi về. - Tô Bạch nói.
- Không thiếu tiền là sao? Anh đã sớm nói với em rồi, nó khẳng định không học trên đó được. Nó lấy tiền học phí của chúng ta đưa lên mạng rồi, đây chính là đứa con trai ngoan do em sinh ra đó! Bây giờ nó như vậy, em còn gọi điện thoại cho nó làm gì? Chúng ta cứ xem mấy ngàn đồng tiền học phí là cho chó ăn đi, chờ thêm một thời gian nữa chúng ta có thêm một đứa con trai, một nhà ba người chúng ta là quá đủ. Thôi xem như là chúng ta không có đứa con trai này đi. - Bên cạnh, truyền đến giọng nói của Tô Chí Hải.
Những lời nói tổn thương.
Nếu như ở kiếp trước, Tô Bạch còn có thể nói vài câu gây kích động.
Nhưng hiện tại, hắn trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Nhìn ánh trăng, Tô Bạch thở dài.
Trên đời này, lời nói gây tổn thương nhiều nhất chính là lời nói phát ra từ những người thân của mình.
Mặc dù Tô Bạch không đối xử với bọn họ như người thân, nhưng dù sao vẫn là máu mủ ruột thịt.
- Sao vậy? - Khương Hàn Tô hỏi.
Cô ấy có thể nhìn ra được trong lòng Tô Bạch bây giờ rất buồn.
- Không sao. - Tô Bạch cười, hắn không muốn truyền nỗi buồn của mình đến cho cô.
Nhưng Khương Hàn Tô đi tới trước mặt hắn, sau đó ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi:
- Nếu cậu dã nói là không có gì, vậy có thể nói kể tôi nghe một chút không?
Tô Bạch ngẩn người nhìn người con gái hiểu chuyện trước mắt, không khỏi đưa tay xoa xoa gương mặt của cô ấy.
- Cô bé ngốc.
Tô Bạch đầu tiên là thở dài, sau đó lại cười nói:
- Hàn Tô, đời này có thể gặp lại cậu, thật tốt.
Có vài thứ, giấu ở trong lòng rất khó chịu, nói ra sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Vì thế, Khương Hàn Tô muốn trở thành người lắng nghe để Tô Bạch kể hết mọi chuyện vui buồn trong lòng mình.
Nói ra rồi sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Đây chính là tâm ý của Khương Hàn Tô, Tô Bạch hiểu.
Cho nên, ai mà không thích cô gái như vậy cơ chứ?
Tô Bạch kéo cô ấy tìm một chỗ ngồi xuống, lần này Khương Hàn Tô không có từ chối nữa.
- Cuộc gọi vừa rồi là do cha mẹ tôi gọi đến. - Tô Bạch nhẹ giọng nói.
- Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô ấy đã nghe được.
- Quan hệ giữa tôi và bọn họ không tốt lắm, không, nói đúng hơn là quan hệ giữa tôi và cha tôi không tốt. Giống như nhiều đứa trẻ trong thôn, bọn họ sinh ra tôi được vài tháng liền ném tôi cho bà nội. Tôi không oán trách họ vì diều này, bởi vì mỗi nhà ở đây đều lnhư vậy. Họ cần phải ra ngoài kiếm tiền để nuôi gia đình, ai cũng có thể thông cảm.
- Nhưng vừa mới bắt đầu được mấy năm, cha tôi ở bên ngoài không kiếm được bao nhiêu tiền, ông ấy thích uống rượu, uống rượu vào là đánh tôi và mẹ. Có một năm, họ từ bên ngoài trở về, đó là lần đầu tiên tôi gặp được hai người họ. Khi ấy là lúc tôi bốn hay năm tuổi gì đó, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng có một việc, tôi lại nhớ rất rõ...
- Sau năm đó, cậu ba của tôi nhìn thấy nhà tôi quá khó khăn liền để bọn họ đến làm công cho nhà cậu, đây xem như là giúp đỡ. Nhưng cha mẹ tôi làm việc bên ngoài mấy năm, đến cả tiền đi đến Thâm Thành cũng không có. Ông ấy mượn tiền xung quanh nhưng mượn không được, về đến nhà nhìn thấy tôi nằm trong lồng ngực bà nội, ông ấy lôi tôi ra đánh một trận.
- Ký ức ấy vẫn còn mới mẻ trong đầu tôi...
Tô Bạch cười, nói:
- Một cái tát khiến tôi chảy cả máu mũi, bà nội cãi nhau với ông ấy, mẹ tôi rất sợ ông ấy, bởi vậy khi ông ấy đánh tôi, mẹ tôi chỉ dám đứng bên cạnh nhìn. Cái gì bà ấy cũng không dám làm, bởi vì bà ấy sợ can thiệp vào thì ông ta sẽ đánh bà.
- Mấy năm đầu, tôi còn mong ông ấy trở về, đứa bé nào mà chẳng muốn cha mẹ về ăn tết cùng mình đúng không? Có mấy năm bọn họ không trở về nhà ăn tết, khi tới kỳ nghỉ hè tôi đều phải đi theo người lớn về quê ở. Về sau tôi mới phát hiện ra, phần lớn thời gian ở cùng cha mẹ đều là bị tay đấm chân đá... Dần dần, tôi không muốn đi nữa, thậm chí ăn tết cũng không mong chờ bọn họ trở về.
- Khi nào mẹ tôi bị đánh rất nặng, đều sẽ chạy tới nói với tôi là nếu như không có tôi thì bà ấy sẽ không sống cùng ông ấy và đã bỏ đi từ lâu rồi. Cũng là vì thấy tôi còn nhỏ cho nên mới không bỏ đi. Nhưng tôi biết, dù tôi không sinh ra đời, bà ấy cũng sẽ không đi. Bởi vì trước khi mẹ tôi sinh tôi ra đời thì bà ấy đã bị ông ta đánh mấy năm trời rồi.
- Nhưng kể từ khi dì và cậu của tôi biết chuyện, mấy năm qua ông ấy không dám đánh tôi và mẹ tôi nữa. - Tô Bạch nói.
- Lúc còn bé, vì bà nội bất công với ông ấy, không cho ông ấy tiếp tục đến trường nên lúc sinh tôi ra đều đặt hết mọi hi vọng lên người tôi. Từ tiểu học trong thôn, đến tiểu học trên trấn, từ trường võ trong huyện, lại tới tiểu học trong thành phố, chỉ cần có người trong thôn chúng tôi thi lên đại học, ông ấy sẽ để tôi đi theo con đường mà bọn họ đã đi, cũng chính vì vậy mà tôi đến học ở Dục Hoa.
- Cậu có biết tuần trước tôi hỏi cậu rằng cậu có hay đi bộ về thế này không? Cậu trả lời là có, mà tôi chỉ gật đầu, không có quá nhiều cảm xúc? Bởi vì trước đây tôi cũng như vậy. Lúc tôi học lớp 6 ở trường tiểu học trong thành phố, lúc đó chỉ có xe Tôn Điếm đến Bạc Thành, còn nhà tôi thì không có xe gắn máy, bà nội thì không thể đưa tôi đi được. Tôi chỉ có thể tự mình đi bộ đến trường, thời gian cho quệt đi là hơn một tiếng đồng hồ và lúc trở về cũng giống vậy. Mấy ngày trời đổ mưa, toàn thân tôi ướt như chuột lột nhưng cũng chả có cách nào...
- Cho nên, lúc cậu nói theo đuổi cậu sẽ rất khổ, nhưng thật ra những khổ cực cậu trải qua thì tôi cũng đã trải qua nhiều rồi. - Tô Bạch nói.
- Nói đến, tôi còn phải cảm ơn ông ấy...
Ngón tay Tô Bạch vuốt nhẹ lên bàn tay mềm mại của Khương Hàn Tô, sau đó cười nói:
- Nếu như không phải là bị ông ấy bức đến nơi này, tôi đã không thể gặp được cậu rồi.
- Thành tích của tôi kém nên không muốn đến trường. Ngoài việc chịu ảnh hưởng từ tiểu thuyết và trò chơi ra, chưa hẳn là không có tâm tư phản kháng. Nếu không, tôi đọc tiểu thuyết và chơi game nhiều trong lớp, thành tích tôi đạt được cũng xem như khá cao. Mà khả năng học tập của tôi không tính là kém, chỉ cần dành thêm chút thời gian, không hẳn là không học được, chỉ là trước đây, tôi không muốn đi học thôi. - Tô Bạch cười nói.
- Tô Bạch. - Khương Hàn Tô gọi.