Chương 204: Nhất định cưới

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:57:46

"Tại sao lại có mùi của nước rửa chén?" Tô Bạch sau khi mút từng ngón tay xong hỏi. "Tớ, vừa nãy tớ dùng nước rửa chén để rửa chén bát." Khương Hàn Tô nói. "Khó trách." Tô Bạch cầm chén bát cô ấy vừa mới rửa xong, sau đó tới nước máy muốn dùng nước súc miệng sạch. Đâu ngờ Tô Bạch mới vừa uống một hớp nhỏ, liền phun toàn bộ ra ngoài. Nước này cũng quá lạnh đi, Tô Bạch lạnh đến đau răng. Hắn từ trong nồi múc một bát nước nóng vẫn còn sót lại từ nồi chưng bánh màn thầu, sau đó lại đến pha với nước máy, như vậy mới rửa sạch toàn bộ vị nước rửa chén còn sót lại trong miệng. "Nước lạnh như thế, làm sao cậu rửa chén được?" Tô Bạch cau mày nói. Khó trách, vừa mới mút đầu ngón tay của cô ấy liền cảm thấy nó giống như que kem vậy, hóa ra nước rửa chén lại lạnh đến như thế. Thật sự thì nước được lấy ra từ giếng nước trong thôn vào mùa đông phải không lạnh mới đúng, Tô Bạch không phải là chưa từng rửa chén bát vào mùa đông, nước rất là ấm. Chỉ là nước ở nhà Tô Sắc không phải được lấy ra từ giếng nước, mà là dùng máy bơm bơm nước lên thùng nước, rồi mới lấy nước từ bên trong thùng nước chảy xuống. Việc này thật sự rất tiện lợi và bớt đi sự khó khăn từ việc lấy nước trực tiếp từ trong giếng nước, chỉ cần mở vòi nước, nước từ bên trong thùng nước liền tự động chảy xuống. Chỉ là vào mùa đông, nước như vậy thật sự rất lạnh. "Cũng may, không phải là quá lạnh." Khương Hàn Tô nói. "Cậu là người thích bị tra tấn hay sao, trong nồi này còn thừa không ít nước nóng, cậu dùng nó rửa đi." Tô Bạch múc toàn bộ nước nóng bên trong nồi đổ vào trong một cái chậu và đưa hết cho cô ấy. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu và dùng nước nóng rửa chén bát. Tô Bạch nhìn thấy cô ấy không đeo tạp dề, liền đi tới, đem tạp dề đeo lên và buộc lại sau lưng giúp cho cô ấy. Sau khi Tô Bạch buộc chặt tạp dề phía sau lưng cô ấy xong, tay cũng không hề rời đi. Tô Bạch thuận thế đặt bàn tay của mình lên trên cái eo mềm mại của cô ấy, từ phía sau lưng ôm lấy cô ấy. "Đừng như vậy, tớ còn phải rửa chén." Khương Hàn Tô giãy giụa nói. "Cậu cứ rửa đi, để tớ ôm cậu một lát." Tô Bạch nói. "Sẽ bị dì Tô phát hiện ra mất." Khương Hàn Tô không nghe theo nói. "Yên tâm đi, giờ này dì Tô đi rồi. Dì Tô chính là đang tạo cơ hội riêng cho hai chúng ta đấy." Tô Bạch cười nói. "Vì sao dì ấy phải tạo cơ hội riêng cho hai chúng ta? Dì Tô không phải không đồng ý chuyện của hai chúng ta sao?" Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, không hiểu hỏi. "Bé ngốc, dì ấy sở dĩ không đồng ý, là nghĩ cậu sẽ không đồng ý việc tớ theo đuổi cậu, cảm thấy tớ không theo đuổi được cậu, đến lúc đó sẽ cảm thấy khó xử." Tô Bạch bóp bóp cái mũi cao của cô ấy, cười nói: "Hàn Tô, cậu coi thường mị lực của cậu quá rồi, trên thế giới này, có ai mà không muốn rước cậu về nhà làm dâu đây? Tuy cậu gọi dì của tớ một tiếng dì Tô, dì tớ cũng rất thương cậu, nhưng cậu dù sao cũng không phải là con gái ruột của dì út, mà tớ, dì út thật sự đối xử với tớ giống như con trai ruột vậy. Ở nhà của tớ, ngoại trừ bà nội, người thương tớ nhất chính là dì út. Cậu xinh đẹp như vậy, lại hiền lành như vậy, làm sao dì út có khả năng không muốn rước cậu về nhà đây?" "Nếu cậu gả cho tớ, đến lúc đó, dì út có thể khoe khoang một phen với những người hàng xóm láng giềng xung quanh, nói có một cô gái tên Khương Hàn Tô sống ở Khương thôn lớn lên rất xinh đẹp? Thành tích học tập rất tốt? Hiền lành ngoan ngoãn? Mấy người đừng có nghĩ tới nữa, con bé đã gả cho cháu trai nhà mẹ đẻ của tôi rồi." Tô Bạch cười nói, hắn cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt của dì út vào thời điểm đó. "Tớ, tớ không tốt như cậu nghĩ đâu." Khương Hàn Tô nói. "Không tốt như lời tớ nói, mấy tháng trước, cậu chia tay với tớ đến cả một lời giải thích cũng không thèm giải thích với tớ. Khi đó, tớ từng nghĩ hai chúng ta nhất định hữu duyên vô phận rồi, nhưng ai bảo cậu đóng quân trong lòng tớ quá nhiều năm, để cho tớ bất kể như thế nào cũng không thể nào quên được cậu. Nếu như không phải là bởi vì còn nghĩ đến cậu, thành tích học tập của tớ làm sao có khả năng bị sa sút đến thế? Ngay cả mấy bài thơ, mấy cái từ đơn, đối với tớ mà nói học thuộc rất dễ dàng?" Tô Bạch nói. "Xin lỗi!" Khương Hàn Tô tiếp tục xin lỗi. "Cậu nói mấy lần rồi." Tay Tô Bạch ôm eo của cô ấy, hướng miệng ra phía trước hôn lên môi của cô. Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ, mím môi, không nói. Cô ấy yên lặng rửa chén, Tô Bạch thì yên lặng ôm cô ấy từ phía sau. Hôn mùi tóc của cô ấy, cảm thụ hai bên hông mềm mại của cô ấy. Thời khắc này, Tô Bạch rất thỏa mãn. Chỉ chốc lát sau, Khương Hàn Tô đem bát đũa đều rửa sạch sẽ. "Tớ rửa sạch rồi." Khương Hàn Tô nói. "Ừ." Tô Bạch gật gật đầu, không nói chuyện. "Cậu có thể buông tớ ra được không?" Khương Hàn Tô quay đầu lại hỏi. "Không được." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, cười nói: "Trừ phi cậu hôn tớ một cái." "Không hôn có được không?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Hai chúng ta hiện tại đã chính thức trở thành bạn trai bạn gái rồi, hôn một cái có sao đâu? Nếu cậu không hôn, vậy tớ sẽ không buông." Tô Bạch nói. Hai người bọn họ ở trong nhà bếp rất lâu rồi, Khương Hàn Tô sợ có người đến nhà bếp phát hiện quan hệ của bọn họ, cũng chỉ có thể nhón chân lên và hôn lên trên khuôn mặt của Tô Bạch. "Không phải là mặt nha, tiểu Hàn Tô." Tô Bạch cười nói. "Tớ sẽ giận cậu đấy." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Cậu giận rồi kìa, đã lâu rồi tớ chưa nhìn thấy vẻ đẹp khi Hàn Tô tức giận đấy." Tô Bạch nói. "Đừng chơi xấu tớ!" Khương Hàn Tô nhếch miệng lên nói. "Ai bảo cậu tố cáo tớ ở trước mặt dì Tô làm chi, cậu không hôn thì tớ không buông." Tô Bạch nói. Thật ra, nếu như bị người phát hiện ở đây chẳng không sao cả, Tô Bạch đang muốn tìm một thời cơ để Tô Sắc vạch trần mối quan hệ của bọn họ. Chỉ có vạch trần quan hệ của bọn họ, Tô Sắc mới giúp đỡ hắn đối phó với Lâm Trân! Bất đắc dĩ, Khương Hàn Tô chỉ có thể thẹn thùng hôn một cái lên môi của hắn. Hôn xong, khuôn mặt của Khương Hàn Tô đỏ bừng cả lên. Bởi vì thẹn thùng, cô không dám nhìn Tô Bạch nữa, chỉ biết cúi đầu, giống như một con đà điểu cứ luôn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình vậy. Tô Bạch mỉm cười, nhìn dáng vẻ e thẹn của cô ấy làm hắn rất là cảm động. Tô Bạch hôn một cái lên mái tóc đang buộc của cô ấy, sau đó buông cô ấy ra. Với tình trạng hiện tại, Khương Hàn Tô không dám mang dáng vè này đi ra ngoài gặp người khác. Cô mà đi ra ngoài nhất định sẽ bị người phát hiện ra, cho nên cúi đầu đẩy Tô Bạch đi ra ngoài trước. "Hàn Tô à? Sao đến giờ con còn chưa đi ra?" Dì út hỏi. "Còn một vài chén bát con còn chưa rửa xong, sắp xong rồi dì." Tô Bạch nói. "Chỉ có vài chén bát, hai đứa các con rửa lâu đến vậy sao?" Tô Sắc hỏi. "Con không rửa, một mình cậu ấy rửa, cậu ấy chê con rửa không sạch, liền để con ra bên ngoài trước." Tô Bạch nói. "Con nói với dì muốn theo đuổi con bé, con nói khoác không biết ngượng. Con nhìn đi, đây không phải chuyện cười sao, đến cả việc rửa chén bát con còn làm không xong, làm sao con theo đuổi con bé được đây?" Dì út chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói. "Sao vậy dì, chẳng lẽ dì út hi vọng con có thể theo đuổi được cậu ấy sao?" Tô Bạch từ trong phòng khách cầm lấy một quả quýt trên bàn, sau đó cười hỏi. "Con xem như dì chưa nói lời nào đi." Dì út nói. "Dì út, dì yên tâm đi, tâm tư của dì con hiểu." Tô Bạch cười, cầm quả quýt đã lột trong tay đưa cho dì út. "Con biết cái gì cơ?" Tô Sắc nói. "Dì út, cả đời này con nhất định cưới được Hàn Tô." Tô Bạch kiên định nói.