"Ừ, vậy con đi vào nhà bếp đi, thím sẽ nói Hàn Tô bưng một tô mì sợi lên cho con ăn." Lâm Trân nói.
"Không cần đâu thím, con tự làm được." Tô Bạch nói.
Lâm Trân gật gật đầu, không nói gì nữa, xoay người lấy một ít bánh mì dẹp từ trong túi bên cạnh và mang cho heo ăn.
Thấy Lâm Trân rời đi, Tô Bạch đi vào nhà bếp.
Ngày hôm qua chỉ lo cùng Trần Đức uống rượu, hắn gần như còn chưa ăn cái gì. Hơn nữa, sáng sớm hôm nay và buổi trưa đều không ăn, Tô Bạch bây giờ đói gần chết rồi.
"Mẹ cậu đề phòng tớ quá chặt, thiếu chút nữa là không cho tớ ở lại ăn rồi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngẩn người, ngẩng đầu lên hỏi: "Cậu muốn ở lại đây ăn cơm sao?"
"Sao thế? Không muốn cho tớ ở nhà cậu ăn à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó nói: "Tớ, để tớ nấu thêm vài món nữa."
Tô Bạch giữ cô ấy lại, nói: "Không phải là làm mì sợi xong rồi à? Hơn nữa, nếu cậu vì tớ mà một mình đi vào bếp nấu nướng, nhất định sẽ khiến cho mẹ cậu nghi ngờ."
"Nhưng trong nồi cũng chỉ, cũng chỉ luộc chút mì sợi." Khương Hàn Tô nói.
"Mì sợi thì sao? Công việc của tớ chính là kinh doanh quán mì đó nha! Còn nữa, ngày hôm nay ai là người nấu ăn?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ nấu." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy thì càng không được." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Chỉ cần là món cậu nấu, dù có khó ăn thì tớ cũng có thể ăn được. Huống chi, món cậu nấu làm sao có khả năng ăn không ngon được."
"Thật sự ăn không ngon." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Bên trong ngoại trừ mì và một ít cải trắng, còn lại đều không có gì hết."
"Vậy nó có thể lấp đầy bụng không?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không hiểu nhìn hắn.
Tô Bạch nói: "Ngày hôm nay, tớ vì muốn nhìn thấy cậu sớm một chút, sáu giờ sáng tớ đã tỉnh dậy. Vì thế, từ sáng sớm cho đến bây giờ tớ còn chưa ăn gì hết. Tiểu Hàn Tô, bây giờ tớ đang rất đói vụng, đi tới nhà cậu, cậu thậm chí không cho tớ ăn gì đó để lấp đầy bụng hay sao?"
"A! Đến bây giờ cậu còn chưa ăn gì nữa à? Sao cậu không ăn một chút gì đó rồi hẵn trở về đây. Cho dù cậu muốn tới đây nhanh, cũng có thể mua gì đó trên xe mà!" Khương Hàn Tô vừa nói chuyện, vừa mở nồi nước sôi, sau đó dùng đũa gắp cho Tô Bạch một bát mì sợi.
Giống như những gì Khương Hàn Tô nói, trong mì sợi ngoại trừ bỏ thêm chút cải trắng, những thứ khác đều không có.
Nhưng Tô Bạch là người từng trải lâu năm, mà hiện tại đang cực kỳ đói bụng, làm gì có chuyện kén ăn, có thể lấp đầy cái bụng là quá tốt rồi.
Và quan trọng nhất chính là mì này do Khương Hàn Tô tự tay cán, có lẽ là vì người tình trong mắt hoá Tây Thi, Tô Bạch cảm thấy cực kỳ ngon kể cả nước dùng để nấu mì sợi.
Tô Bạch ăn một miếng, bởi vì nóng đến lè lưỡi nên hắn đặt bát xuống, hắn cười nói: "Nếu là người khác cán, tớ nuốt không trôi, nhưng do bàn tay trắng trẻo của tiểu Hàn Tô nấu đồ ăn thì nó đều ngon."
"Cậu đừng phóng đại quá lên thế!" Khương Hàn Tô nói.
"Tay lưu giữ hương thơm, tự nhiên mọi thứ đều thơm ngon." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên cúi người xuống thổi một hơi vào mì Tô Bạch, cô nói: "Tớ giúp cậu thổi, để nó nguội một chút."
"Sẽ không nguội bao nhiêu đâu, nhưng độ ngon khẳng định so với vừa nãy càng ngon hơn." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô nghe vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một màu đỏ ửng, nhưng cô thỉnh thoảng nhìn ra ngoài sân, chỉ cần Lâm Trân chưa có dấu hiệu quay về, cô sẽ tiếp tục thổi hơi vào mì giúp Tô Bạch.
Cô nghĩ có thể giúp mì Tô Bạch đang ăn nguội hơn một chút, và cũng muốn có thể làm cho nước dùng mì ban đầu không mùi vị gì có thể càng thơm ngon hơn một ít.
Tô Bạch đến cả ăn còn chưa ăn đã vội chạy đến nơi này, Khương Hàn Tô không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể làm như vậy để hắn ăn vui vẻ thôi.
Mặc dù đối với Khương Hàn Tô mà nói, liên tục làm cái này rất là xấu hổ.
"Đồ ngốc." Khuôn mặt cuối xuống thấp và mì hoàn toàn nguội hẳn, Khương Hàn Tô vẫn tiếp tục thổi, Tô Bạch liền bóp bóp mũi của cô ấy, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
"Đừng, đừng hôn tớ, người tớ toàn mồ hôi, rất bẩn." Khương Hàn Tô lui về phía sau nửa bước nói.
Không phải là cô không cho Tô Bạch hôn, cũng không phải lo lắng bị Lâm Trân nhìn thấy. Nhà cô gia cầm không ít, mỗi lần trước khi ăn cơm, Lâm Trân đều sẽ dành một ít thời gian đi nuôi nấng gia cầm.
Cô không cho Tô Bạch hôn, chỉ là vì buổi sáng cô mới vừa làm xong việc đồng áng, vừa mới nấu ăn, hơn nữa thời tiết mùa hè nóng như vậy, trên mặt của cô luôn có rất nhiều mồ hôi đang chảy xuống.
Tuy không thể nói là đầy bụi đất, nhưng tóm lại là không quá sạch sẽ lắm.
Tô Bạch cười tủm tỉm hỏi: "So được với chân bẩn không?"
"A?" Khương Hàn Tô sững sờ, hỏi: "Chân có liên quan gì?."
Nhưng vài giây tiếp theo, cô nghĩ lại, từ cổ lên mặt đỏ bừng lên.
"Tớ, tớ phải giúp mẹ tớ đút gà con ăn, trong nồi có rất nhiều mì, cậu đừng lo nhà tớ không đủ ăn, tớ cán nhiều lắm, tớ định làm để ăn cho bữa tối luôn." Khương Hàn Tô nói xong, cô lập tức chạy ra nhà bếp. Thật ra, cô muốn chạy ra nhà bếp, cũng không phải là vì câu nói của Tô Bạch có chút mờ ám, mà là cô không dám tiếp tục ở lại trước mặt Tô Bạch nữa. Những ngày gần đây, không chỉ có Tô Bạch đang nhớ cô, cô cũng rất nhớ Tô Bạch. Từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, xem như đây là lần đầu tiên không gặp mặt nhau lâu nhất. Vì thế, vừa rồi Khương Hàn Tô rất nhiều lần muốn được ôm Tô Bạch một cái, sau đó hôn hắn một cái.
Nhưng ở đây không được, nếu như bị mẹ phát hiện, một ít hạnh phúc đang có có thể ngay lập tức tan thành mây khói.
Mối quan hệ hiện tại của cả hai đang rất tốt, Khương Hàn Tô không muốn để cho mọi thứ trước mắt đều tiêu tan.
Cô không muốn mẹ cô ép buộc cô, một năm qua, Khương Hàn Tô lần đầu nếm trải tư vị của tình yêu đã hoàn toàn biết được sự ngọt ngào của nó.
Tuy trong tình yêu khổ cũng rất khổ, nhưng vị ngọt cũng thật sự rất ngọt, rất ngọt!
Tuy cô đã quen với cuộc sống khổ cực rồi, nhưng từ xưa đến nay cô đều không hề từ bỏ, trông ngóng những tháng ngày ngọt ngào.
Đây chính là lý do vì sao cô liều mạng học tập.
Trước đây, cái gọi là sự ngọt ngào của Khương Hàn Tô, chính là sau khi tốt nghiệp đại học có thể giúp cho mẹ cô có được một cuộc sống thật tốt và có thể giúp cả nhà họ không còn vì tiền mà phát sầu.
Mà Khương Hàn Tô bây giờ, đối với vị ngọt, lại nhiều thêm một cách lý giải.
Có một vị ngọt, không phải do tiền mang đến, cũng không phải do vật mang đến, mà là từ đáy lòng sinh ra.
Mà cảm giác này, sẽ làm cho cô rất thoải mái, cũng sẽ làm cho cô rất vui vẻ.
Nhìn thấy bóng lưng Khương Hàn Tô rời đi, Tô Bạch thở dài.
Thực tế, ngay cả ở một vùng nông thôn hơi hẻo lánh, không có nhà nào bần cùng giống như nhà Khương Hàn Tô vào năm 2013 cả.
Mì sợi được cán để ăn nhiều lần, trong mì sợi cũng chỉ có rau xanh, đến cả một miếng thịt cũng không có. Chuyện như vậy, Tô Bạch từng trải qua khi còn học lớp một lớp hai.
Kể từ khi cuộc sống trong nhà hắn tốt hơn khi hắn học lớp ba, hầu như cách mấy ngày hắn đều có một bữa thịt ăn.
Mà giống như gia đình Khương Hàn Tô, e là chỉ có mấy ngày nghỉ lễ nghỉ tết, mới có thể nhìn thấy một ít thịt, một ít cá.
Chẳng trách thân thể Khương Hàn Tô trước đây gầy yếu như vậy.
"Cái gì là cứng đầu là mạnh mẽ, tất cả đều bị cuộc sống ép ra ngoài thôi. Cô ấy rõ ràng là một cô gái mong manh yếu đuối và đáng yêu mà." Tô Bạch đem phần mì cuối cùng trong bát ăn hết, sau đó cười nói.
Nhưng Khương Hàn Tô như vậy, càng ngày càng được người ta yêu thích nha.