Lúc đầu, Tô Bạch chỉ muốn bao đủ cho hai người ăn thôi, nhưng Khương Hàn Tô nói bao nhiều thêm một ít, để khi không có cô ở đây, Tô Bạch có thể tự nấu ăn hoặc hấp lên ăn là được.
Thực tế, không chỉ có mỗi Khương Hàn Tô thích ăn sủi cảo, mà Khương Hàn Tô còn biết Tô Bạch cũng rất thích ăn món này.
Tô Bạch không từ chối cô được, chỉ có thể nhào nhiều bột mì hơn.
Đến khi nhào bột và làm nhân bánh xong, hai người bắt đầu bao bánh. Lần này, hai người làm được hơn 200 cái.
May là Khương Hàn Tô khéo tay, bao sủi cảo cực kỳ nhanh, nếu để cho Tô Bạch bao, hơn hai trăm bánh sủi cảo cũng không biết bao đến khi nào.
Nhưng dù là như vậy, mãi đến một giờ ba mươi phút hai người họ mới cho sủi cảo vào nồi.
So với sủi cảo luộc, Tô Bạch thích ăn sủi cảo chưng hơn, bởi vậy lúc nấu ăn, đặc biệt được chưng trong một nồi.
"Ừmm, những cái thau để làm đồ ăn thì dùng nước nóng để rửa, cậu đến đây ngồi chút đi, ngồi trước cái nồi này rất ấm." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đi tới.
Thật ra, vừa nãy cô muốn đem thau mì và thau nhân bánh đến bồn để rửa sạch, nhưng khi vặn vòi mở nước rửa tay, cô phát hiện nước chảy xuống vô cùng lạnh nên chỉ đành từ bỏ.
Đây không phải nhà cô, nước là nước được lấy từ trong giếng nước bơm lên. Vì thế, mặc dù là vào mùa đông, nước vẫn ấm.
Còn nước trong nhà Tô Bạch, giống với nhà Tô Sắc, đều là nước đã sớm được đựng trong bồn nước, bởi vậy vô cùng lạnh.
Trước nồi bếp chỉ có một cái ghế, Khương Hàn Tô nhìn thấy thì nhân tiện nói: "Tớ vào trong nhà chính lấy một cái ghế khác đến."
"Không cần." Tô Bạch kéo tay cô, sau đó để cô ngồi trên đùi của mình.
"Tay của cậu quá lạnh rồi, để tớ giúp cậu làm ấm tay." Tô Bạch cầm lấy hai tay của cô và dùng tay mình ủ ấm.
Mùa đông đốt lửa, mọi người thường dùng củi khô, loại củi khô này đốt rất tốt. Về cơ bản là chỉ cần dùng vài cây là có thể đốt rất lâu, bởi vậy cũng không cần thỉnh thoảng thêm củi vào giống như đốt rơm.
"Những ngày tết trước kia, tớ không biết niềm vui của việc đốt lửa, nhưng vào những ngày mùa đông ngồi trước bếp lửa, thật là ấm áp!" Tô Bạch cười nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô bị ánh lửa chiếu lên đỏ rực, Tô Bạch không nhịn được cúi đầu, hôn một cái lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sau khi bị Tô Bạch hôn, bởi vì xấu hổ Khương Hàn Tô quay đầu sang chỗ khác.
Tô Bạch mỉm cười, ôm cô và tựa đầu lên trên bả vai của cô.
Không bao lâu, nồi nước sôi, Khương Hàn Tô từ trong lòng Tô Bạch đứng dậy, lấy hết toàn bộ sủi cảo từ trong nồi chưng ra, sau đó bỏ một ít sủi cảo còn sót lại trên thớt vào trong nồi.
"Lấy giúp tớ một cái đi, xem thử có ngon hay không." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cầm một cái bánh sủi cảo hấp tới.
Tô Bạch cắn một miếng, sau khi nhai trong miệng cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta bao sủi cảo thật ngon."
Tô Bạch nhìn vào bên trong bếp một chút, vẫn còn một ít củi khô đủ để đun sôi bánh sủi cảo trong nồi.
Tô Bạch đứng dậy, đi tới tấm thớt, băm một ít tỏi, làm chút nước sốt bỏ vào trong bát.
Hắn lại cầm hai cái sủi cảo hấp, đem nó bỏ vào trong bát, chấm chấm và đưa tới bên miệng Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô cúi đầu ăn một cái trong đó, cái còn lại bị Tô Bạch ném vào trong miệng.
Bên ngoài lạnh, chờ mở nồi ra, Tô Bạch lấy phần nước đun sôi bánh sủi cảo rót vào trong một cái chậu lớn, rồi bưng toàn bộ bánh sủi cảo đã hấp chín vào trong nhà chính.
Sau khi ăn trưa xong thì đã hơn hai giờ chiều rồi.
Có Khương Hàn Tô ở đây, giáo viên giao bài tập về nhà để chủ nhật làm thì không thể không làm được.
Tô Bạch thật sự không muốn làm những thứ này vào mùa đông, chỉ là Khương Hàn Tô có phương pháp trị hắn. Khương Hàn Tô không khuyên hắn, chỉ dùng đôi mắt nai xinh xắn đáng thương nhìn hắn, Tô Bạch không chịu nổi đành phải lấy sách bài tập ra làm.
Ai có thể chịu đựng được ánh mắt đáng thương của Khương Hàn Tô cơ chứ?
Tô Bạch luôn là người thích mềm không thích cứng, Khương Hàn Tô một khi mềm xuống, Tô Bạch không gì không thể đồng ý với cô ấy.
Lớp 11, thời gian đến ngày học lớp 12 và ngày thi đại học gần thêm một chút, vì thế, bài tập cũng càng lúc càng nhiều hơn.
Hơn nữa, kiến thức đã học ở lớp 11, độ khó càng lúc càng cao.
Tài năng học tập của Tô Bạch chỉ tới đó, sau khi học lớp 11, mặc dù là hắn tập trung nghe giảng, nhưng có vài thứ hắn không thể nào hiểu được.
May là bên cạnh hắn còn có Khương Hàn Tô, không ngại phiền phức giải thích cho hắn hiểu.
Nếu như chỉ có mỗi một mình Tô Bạch, dù hắn có nỗ lực học đi chăng nữa, sợ là không thể tiếp tục ngồi ở ghế ban 1 được rồi.
"Vì sao cùng một dạng bài tập, cậu nghe giáo viên giảng một lần là hiểu, mà tớ nghe rất nhiều lần vẫn không hiểu?" Tô Bạch bị bí ở một dạng bài tập toán, Khương Hàn Tô nói cho hắn ba, bốn lần, Tô Bạch vẫn chưa hiểu gì hết
"Bởi vì tớ không phải là giáo viên, cho nên nghe nhiều lần vẫn không hiểu chẳng sao cả, tớ giảng thêm vài lần là được." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch tức giận nặn nặn khuôn mặt của cô, nói: "Tiểu Hàn Tô, có phải cậu nghĩ tớ rất ngốc đúng không?"
"Người khác thì tớ không biết, nhưng đối với tớ mà nói, cậu giảng dễ hiểu hơn giáo viên giảng nhiều. Dạng bài tập này, tớ thừa nhận tớ không hiểu gì cả. Bỏi vì, nếu lớp trưởng không học tập giỏi hơn tớ, dựa vào cái gì có thể làm cho tớ thích cậu đây?" Tô Bạch nói.
"Dù tớ học kém, cậu cũng sẽ thích tớ, việc cậu thích tớ không liên quan đến chuyện học." Khương Hàn Tô cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Ồ?" Tô Bạch kinh ngạc rồi, hắn quay sang nhấc cái đầu của cô ấy lên, hỏi: "Hàn Tô, cậu có tự tin, cậu học tập không giỏi tớ vẫn sẽ thích cậu?"
"Có." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch nhìn dáng vẻ tự tin trên mặt của cô ấy, cười nói: "Đúng là bị cậu đoán đúng rồi."
Thành tích học tập có lẽ cộng thêm ít điểm, nhưng Tô Bạch yêu cô ấy, đúng là vì không phải thành tích học tập của cô ấy giỏi.
Tô Bạch lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, làm gì biết được cô ấy nghèo hay không nghèo, thành tích học tập của cô ấy có tốt hay không. Cũng chỉ là mùa hè năm ấy, ánh mặt trời rực rỡ chiếu ở trên người cô ấy khiến cho Tô Bạch uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
"Cậu xem lại vài lần công thức tớ viết, rồi tớ sẽ giảng lại cho cậu." Khương Hàn Tô nói.
"Có những bài tập không làm cũng không sao? Không thể giống như cậu, môn nào cũng đạt điểm tối đa đúng không?" Tô Bạch nói.
"Không được." Khương Hàn Tô mím mím môi, lại nhìn hắn không nói lời nào rồi.
"Được được được, cậu giảng, cậu giảng, cái gọi là không hiểu liền hỏi, vừa nãy tớ chỉ nói đùa với cậu thôi. Nếu cậu không giúp tớ giảng giải câu hỏi này, buổi tối tớ sẽ cảm thấy ngủ không ngon." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô bĩu môi, lời này chỉ có quỷ mới tin.
Nhưng hắn đồng ý tiếp tục nghe cô giảng là tốt rồi, Khương Hàn Tô sợ hắn không muốn nghe, hoặc là không để ý nghe.
Nếu như hắn thực sự không muốn nghe giảng, dù có giảng bao nhiêu lần thì hắn vẫn không thể tiếp thu được.
Bài tập này, sau khi được Khương Hàn Tô tận tình giảng giải nhiều lần, cuối cùng Tô Bạch cũng coi như là hiểu ra được rồi.
Chờ Khương Hàn Tô cho thêm vài câu, Tô Bạch đều làm được toàn bộ, một nụ cười liền hiện lên trên khuôn mặt của cô
Nhìn thấy cô ấy cười, Tô Bạch cũng cười theo.
Có một số việc Tô Bạch không thích làm, chẳng hạn như sau khi sống lại đi làm những bài tập này, làm những câu hỏi này.
Nhưng chỉ cần khiến cho cô ây vui vẻ khi làm những thứ này, dù hắn không thích cũng sẽ tiếp tục làm.
Nếu như ngay cả những thứ này còn làm không được, làm thế nào để thích cô ấy được đây?
Nhưng nếu như bản thân mình sống tốt mỗi ngày, như ở lâu trong căn phòng có cây Lan Chi, sẽ không thật sự có thể thi đậu vào 985,211* được?
* 985,211 là dự án trường đại học của Trung Quốc.
Kiếp trước, Tô Bạch chỉ muốn thi đậu vào một trường đại học bình thường thôi, hoặc học cao đẳng cũng được, chỉ cần vào đó trải nghiệm cuộc sống sinh viên trong trường, bù đắp lại những tiếc nuối trước kia, những cái khác không cần màng tới.
Nhưng bây giờ bản thân đã học ban 1 của trường trung học số 1 ở Bạc Thành, không phải là không có cơ hội để thi đậu vào một trường đại học trọng điểm hàng đầu.