Nhà cô cũng trồng rau, bởi vì siêu thị lớn trên trấn nhỏ nên nhà cô không dễ dàng gì trong mấy năm qua.
Cô thương hại người khác, vậy người nào cảm thấy cô đáng thương đây?
Cái gì mình không muốn làm thì đừng bắt người khác làm, từ khi còn bé cô đã biết câu nói này là sai.
Nếu như đó là điều cô không muốn làm có thể không làm, cô và mẹ cô sẽ không bị phân biệt đối xử khi còn nhỏ.
Nếu như đó là điều cô không muốn làm có thể không làm, mẹ của cô sẽ không lén lút trốn vào trong chăn khóc thầm.
"Ừm." Tô Bạch gật đầu cười.
"Để tớ cầm một ít." Nhìn thấy hai tay hắn xách toàn là rau, Khương Hàn Tô nói.
"Hừm, cậu xách vậy là được rồi, tớ đậu xe gắn máy ở đầu đông, đem rau bỏ lên trên xe là xong." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mua rau cũng không nhiều, đồ Tô Bạch cầm trên tay phần lớn đều là đồ hắn mua.
Sau khi Tô Bạch đem rau bỏ lên trên xe gắn máy, hắn nhìn đồng hồ thì thấy còn hơn nửa giờ nữa Khương Hàn Tô mới trở về thôn.
Thời tiết rất nóng, Khương Hàn Tô nói chuyện về giá cả, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện không ít mồ hôi.
Tô Bạch lấy khăn giấy muốn giúp cô ấy lau, liền nhìn thấy cô ấy lui về phía sau môt bước, nhỏ giọng nói: "Tớ tự mình làm."
"Được." Tô Bạch cười đem giấy đưa cho cô.
Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh thử, phát hiện một chiếc xe trà sữa, liền đi tới.
"Một ly trà sữa truyền thống, một ly trà sữa vị dâu, thêm trân châu và đá." Tô Bạch nói.
"Tổng cộng là sáu đồng." Cô gái bán trà sữa nói.
Tô Bạch trả tiền, cầm hai ly trà sữa trở về và đưa một ly vị dâu tây cho Khương Hàn Tô.
"Khoảng thời gian này cậu ở nhà làm gì?" Hai người tìm một nơi râm mát nghỉ ngơi, Tô Bạch cắm ống hút vào trà sữa và hỏi.
"Tớ không làm gì cả, cũng chỉ là giúp người trong nhà nấu cơm và làm việc nhà thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Còn cậu?" Khương Hàn Tô nhấp một ngụm trà sữa, sau đó tò mò hỏi.
Cô thật sự muốn biết Tô Bạch sẽ ở nhà làm gì trong khoảng thời gian này.
Sợ là giống như nhiều người trong thôn của cô, đến quán net trên trấn lên mạng, hoặc là đi tới khu trò chơi?
Cô nghe nói, có mấy trấn gần đây mới mở khu trò chơi, là chơi cái trò bắt cá gì đó. Khương Phong thường lên trấn chơi trò chơi bắt cá này, cậu ta lấy một trăm đồng từ nhà đi mua cắc, chỉ một buổi chiều thua sạch sành sanh, trở về bị ông nội cầm chổi đuổi đánh cả nửa thôn.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Mấy trấn gần đây có mở khu trò chơi bắt cá, cậu đừng có đến đó mua cắc chơi được không?"
Sau khi nói xong, cô nói tiếp: "Nếu như cậu quá rãnh rỗi, có thể lên mạng chơi!"
Một giờ lên mạng của mọi người chỉ tốn hai đồng, coi như là chơi ở quán nét cả buổi chiều cũng chỉ tốn hơn mười đồng.
"Cậu đang lo tớ chơi trò bắt cá thua hết tiền đúng không?" Tô Bạch cười nói: "Cậu yên tâm đi, từ khi tớ về nhà, tớ không chỉ không đi tới khu trò chơi, tớ còn chưa từng đi tới quán nét."
Không có vào quán net lên mạng hẳn là không tính, Tô Bạch từng đi tới quán net trước đây rồi.
Chỉ là vừa bước vào ngửi được mùi vị bên trong, hơn nữa không khí nóng phà vào mặt, Tô Bạch lập tức rời đi ngay chưa đến một giây, đừng nói gì đến chuyện vào trong lên mạng.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trong tiệm net rất nhiều người. Hơn nữa còn không có điều hòa, Tô Bạch không muốn chờ đợi
"Còn mấy ngày qua tớ ở nhà làm gì?" Tô Bạch mỉm cười, nói: "Ngoài việc nhớ cậu ra, tớ còn có thể làm gì?"
"Haizz, từ cái ngày tạm biệt, đến thời điểm cậu đi lên huyện, vậy thì chúng ta không thể gặp nhau trong hai tháng rồi, thực sự là tra tấn mà." Tô Bạch thở dài nói.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Khi nào tớ lên huyện thành làm việc, nếu như rảnh rỗi, tớ sẽ đi tới buồng điện thoại gọi điện thoại cho cậu."
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Cô bé ngốc."
Nếu như cô ấy thật sự đi làm, sau một ngày làm việc thôi đã đủ mệt rồi, còn đi tìm buồng điện thoại gọi điện thoại cho hắn, hắn có thể đau lòng muốn chết đấy.
"Nếu như có một ngày cậu phát hiện tớ lừa cậu, cậu đừng hận tớ được không? Đừng suy nghĩ nhiều, không phải là lừa dối tình cảm gì đâu, không quan hệ gì đến chuyện bỏ cậu, tớ lừa cậu là vì muốn tốt cho cậu, ừm, có một bài cậu từng học qua thời tiểu học là Lời Nói Dối Có Thiện Ý." Tô Bạch cười hỏi.
Hiện tại Tô Bạch có hơi sợ sau khi biết được hắn là ông chủ quán mì Bạch Tô, cô ấy sẽ tức giận vì những ngày qua vẫn luôn lừa dối cô ấy.
Giống như trước đây, bởi vì ngại ngùng mà tức giận, cái này rất dễ dỗ dành.
Cái Tô Bạch sợ là cô ấy thật sự tức giận.
"Có phải là tốt với tớ hay không, có phải là lời nói dối có thiện ý hay không, bản thân tớ tự hiểu được." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói.
Mới đầu cô nghe Tô Bạch nói, cô sắp bị hắn hù chết. Mãi đến khi nghe câu phía sau, cô mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện cô lo lắng nhất chính là Tô Bạch đùa giỡn tình cảm của mình, lừa dối tình cảm của mình. Trừ nó ra, mấy thứ còn lại chẳng sao cả.
"Cậu làm chuyện gì có lỗi với tớ à?" Khương Hàn Tô vẫn có chút không yên lòng, lại lên tiếng hỏi.
"Liên quan đến tình cảm, tớ vĩnh viễn sẽ không lừa dối cậu, cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu, tớ thật lòng một trăm phần trăm." Tô Bạch nói xong lại cười nói tiếp: "Thật ra, tiểu Hàn Tô nhà chúng ta vẫn là một bình dấm chua, từ lâu tớ đã sớm phát hiện ra rồi."
"Tớ, tớ không có." Khương Hàn Tô nhăn cái mũi đáng yêu nói.
Nhìn bộ dáng đáng yêu này, Tô Bạch không nhịn được đưa tay nặn nặn cái mũi đáng yêu của cô ấy.
"Cậu đừng đụng vào tớ!" Khương Hàn Tô chán ghét đập tay hắn ra.
"Chỗ này bí mật như vậy, không ai thấy được đâu." Tô Bạch cười nói.
Nơi bọn họ đang nghỉ ngơi là một cây đại thụ trăm năm, khoảng cách tới chợ tuy không xa, nhưng bởi vì đều bị cành lá che khuất nên rất ít người có thể nhìn thấy bên trong.
Phía sau bọn họ là cánh đồng bát ngát, lúa mì vừa mới thu hoạch xong không lâu, bây giờ nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đất trống.
Mà trong đất bùn đã được bón phân này đã có những mầm đậu nành được gieo, chỉ chờ tới tháng mười là thu hoạch.
Dưới gốc cây có vài khúc bị cưa đi, hai người cứ như vậy ngồi lên trên khúc gỗ nói chuyện.
Tô Bạch nói xong, lấy điện thoại di động ra, dùng camera sau chụp ảnh hai người.
"Được rồi, quãng thời gian tiếp theo, tớ sẽ dùng tấm ảnh này để giải tỏa nỗi khổ tương tư." Tô Bạch cười nói.
Khi sắp đến mười một giờ rưỡi, Khương Hàn Tô mang theo đồ đã mua rời đi.
Chờ cô ấy rời đi, Tô Bạch cũng lái xe gắn máy về nhà.
Sau đó Tô Bạch ở nhà thêm vài ngày, tới ngày 29 tháng 6, Tô Bạch từ trong nhà xuất phát, đi Qua Thành.
Khương Hàn Tô dù có tới làm ở quán Bạch Tô hay không, ngày mùng 1 tháng 7 cô ấy cũng phải lên Qua Thành.
Bởi vì ngày hôm đó là ngày biết điểm thi cấp 3, trước tiên không nói đến thành tích của cô ấy có thể đạt được thủ khoa kỳ thi cấp 3 trong thành phố hay không. Dù chỉ là thủ khoa kỳ thi cấp 3 trong huyện, Dục Hoa sẽ chụp một tấm ảnh chung làm lưu niệm, sau đó đem tên của cô ấy viết lên bảng vàng và treo ở cồng trường Dục Hoa.
Chỉ cần có bảng vàng này, bọn họ sẽ không lo thiếu học sinh ở học kỳ sau.