Chương 372: Ghi chép

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:30:59

Trở lại trong nhà, Khương Hàn Tô như một ngôi sao bị mọi người vây xung quanh. Nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của cô ấy, Tô Bạch suýt nữa bật cười. Da mặt mỏng như thế không tốt lắm đâu. Nhưng mình lại thích dáng vẻ ngượng ngùng khi cô ấy cúi đầu. Ở thời đại này, rất hiếm khi nhìn thấy một người con gái như thế. Tô Bạch nắm chút hạt dưa và nhìn cô ấy rơi vào cảnh khốn cùng bị người hỏi đông hỏi tây. Nhưng cô ấy nhất định phải trải qua, chỉ có gặp qua rồi, lần sau đến nhà hắn gặp lại những người thân quen này, cô ấy mới không còn sự ngại ngùng nữa. Vì thế, khi hắn nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Khương Hàn Tô, Tô Bạch vờ như không nhìn thấy. Dì út và họ đều là người trong nhà, mọi người đều biết hắn thích cô bé này đến cỡ nào, bởi vậy, Tô Bạch cũng không lo lắng mấy người họ làm khó cô ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên Khương Hàn Tô gặp người nhà của hắn, nhất định có hơi xấu hổ và khẩn trương. Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi một mình Tô Bạch có thể trơ trẽn, không biết xấu hổ ở nhà Lâm Trân ăn cơm mà không có sự đồng ý của bà ấy. Một lát sau, lại có thêm vài người đến nhà hắn, những người này đều là những hàng xóm thân quen xung quanh nhà Tô Bạch. Nghe nói Tô Bạch dẫn theo bạn gái trở về, họ đều muốn đến xem thử, đến cùng là cô gái nhà ai, có thể xứng với Tô Bạch hiện tại. Sau khi thân phận thật sự của Tô Bạch bị phơi bày ra ngoài, những người thân họ hàng và hàng xóm không có giới thiệu đối tượng cho hắn, cũng là vì họ không tìm được người nào có thể xứng với thân phận hiện tại của Tô Bạch. Vì thế, không ai muốn tự chuốc nhục nhã vào mình. Nhưng hiện tại có rồi, tự nhiên đều muốn biết người con gái ấy là con nhà giàu hay là con của người có quyền. Trong mắt của họ, cũng chỉ có người như vậy mới có thể xứng với Tô Bạch thôi. Bởi vì, ai cũng biết đến môn đăng hộ đối. Với thân phận hiện tại của Tô Bạch, làm sao có thể để mắt đến một người con gái nông thôn được. "Con bé thật xinh đẹp, không biết con gái nhà ai đây?" Nàng dâu Thẩm Mai của nhà Tô Hữu Nghĩa thấp giọng nói với người bên cạnh. "Tôi vừa mới nghe được, không giống với lời mọi người nói đâu, không phải là con gái nhà giàu có gì hết. Khương Hàn Tô chỉ là một cô gái bình thường thôi, con bé sống ở Khương thôn Khương Tập bên cạnh thôn chúng ta. Mẹ con bé vừa sinh con bé ra đời thì bị người cha bỏ rơi, đứa nhỏ này được mẹ một tay nuôi lớn. Trong nhà cũng không có tiền, nhưng con bé là bạn học của Tô Bạch, là yêu đương với Tô Bạch khi còn đang học." Tô Tú Lệ ở bên cạnh nói. Tô Tú Lệ này, đúng với tên gọi bà mối trong thôn của Tô Bạch, là người thích làm mai làm mối, trước đây cũng từng nhiều lần muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Bạch. Mỗi một thôn gần như đều có một người như vậy, giới thiệu thành công, trong nhà có thể nhận được một ít quà và trong những ngày tết hầu như không cần dùng tiền của mình đi mua đồ tết. Bởi vì thành công, cứ đến tết hàng năm là nhà họ sẽ có một phần. Những năm này, Tô Tú Lệ giới thiệu thành công đến hai mươi, ba mươi cặp. Nhà họ có thể mở cửa hàng bán đồ Tết được rồi. Tuy nhiên, dù giới thiệu thành công rất nhiều đối tượng cho những người khác, nhưng hôn nhân bản thân thì lại rất bất hạnh. Trải qua hai lần lấy chồng nhưng đều ly hôn cả hai, nhưng may là hai lần ly hôn này, cô ấy được chia rất nhiều tiền. Cô ấy có một cậu con trai, những năm này đều ở nhà chăm sóc con mình. Tô Tú Lệ khoảng chừng hơn 40 tuổi, so với dì út Tô Bạch còn lớn hơn một ít tuổi. Người con trai tên là Tô Hữu Danh, theo họ của mẹ, hiện tại đang học lớp 12 ở trường trung học số 1 Qua Thành. Tô Bạch đương nhiên biết Tô Hữu Danh, chỉ là từ nhỏ hai người không hợp nhau, bởi vậy cũng chỉ là quen, không tính là thân. Vừa hay, lúc này Tô Sắc cầm trái cây đi ra bên ngoài, Tô Tú Lệ đi lên hỏi: "Dì út, với thành tựu hiện tại của Mộng Thành, yêu cầu có phải quá thấp không?" "Quá thấp?" Ánh mắt Tô Sắc kỳ lạ, nói: "Con có biết Mộng Thành theo đuổi con bé khó khăn cỡ nào không?" Tô Sắc rất thông minh, nói: "Dì biết các con đang nghĩ gì, có phải là cảm thấy với thành tựu vang dội hiện tại của Mộng Thành, vì sao có khả năng lại đi cưới một cô gái nông thôn đúng không? Vậy dì chỉ có thể nói cho các con biết, các con quá coi thường tiểu Mộng rồi, cũng quá coi thường Khương Hàn Tô rồi. Dù thân phận và bối cảnh của Hàn Tô có hơi kém, nhưng có bao nhiêu người có thể giành được thủ khoa trong kỳ thi đại học ở An Tỉnh? Con bé có thể học ở Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng vì tiểu Mộng mà từ bỏ Thanh Hoa Bắc Đại để tới Chiết Đại. Trên đời này, có bao nhiêu cô gái có thể làm được như thế?" "Dù là học ở Thanh Hoa Bắc Đại, cũng không đáng giá tiền để trở thành vợ của Mộng Thành nha! Lần trước con vào thành phố, con nhìn thấy quán mì do Mộng Thành mở có ở khắp nơi." Tô Tú Lệ nói. "Trong mắt của con cũng chỉ có tiền thôi à, nếu không phải vì tiền, cuộc sống của con sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rồi? Con cứ thích làm quả phụ làm gì? Đến hiện tại, dù con muốn gả cũng chẳng có ai chịu lấy đâu, chỉ có thể sống một mình thôi. Người phụ nữ sống một mình, khó mà dễ chịu được." Tô Sắc nói. Tuy Tô Tú Lệ và dì ấy không chênh lệch bao nhiêu tuổi, nhưng Tô Sắc cao hơn cô ta một đời. Hơn nữa, khi hai người còn bé, Tô Tú Lệ thường đi theo dì ấy như một cái đuôi Biết ý của cô ta, Tô Sắc đương nhiên không cho cô ta mặt mũi rồi. Nếu như nói, người muốn Khương Hàn Tô trở thành vợ Tô Bạch nhất, ngoại trừ Tô Bạch, khẳng định là dì ấy. Vẻ mặt Tô Tú Lệ cứng đờ, không nói nữa. "Thế nào, có hỏi được gì không?" Sau khi Tô Tú Lệ trở lại, Lý Mai hỏi. "Chúng ta đều nhìn nhầm rồi, Khương Hàn Tô này tuy bối cảnh gia đình không tốt, nhưng thành tích học tập tốt, là thủ khoa kỳ thi đại học vào năm ngoái ở tỉnh chúng ta." Tô Tú Lệ nói. "A? Thủ khoa kỳ thi đại học ở tỉnh? Vậy chẳng phải thích thì vào Thanh Hoa Bắc Đại sao? Khó trách, tôi đã nói rồi, nếu thật sự không có bản lĩnh, cũng chỉ bằng vẻ đẹp sao có thể xứng với tiểu Mộng được." Lý Mai nói. "Con trai nhà ta sang năm cũng phải thi đại học rồi, nếu như có thể mượn được ghi chép của thủ khoa kỳ thi đại học, sang năm điểm thi đại học nhất định có thể tăng cao không ít, tôi đi hỏi họ thử." Lý Mai nói. Tô Tú Lệ sững sờ, cô sao không nghĩ đến chuyện này cơ chứ, con trai nhà mình sang năm cũng phải thi đại học rồi. Trong phòng, Khương Hàn Tô bị bà nội kéo ngồi xuống bên cạnh. Tô Sắc cầm chút trái cây để lên bàn, cười nói: "Hàn Tô, con muốn ăn gì, dì lột vỏ giúp con." "Đừng dì út, Hàn Tô không chịu đâu, để con đến lột vỏ cho." Nhưng vào lúc này, Tô Bạch từ ngoài nhà đi vào. Cô ấy ở trong nhà nói chuyện nửa tiếng đồng hồ, Tô Bạch đang lo cô ấy sẽ không chịu được. Người ta nói ba người phụ nữ có thể thành một cái chợ. Còn đây, một nhà toàn phụ nữ nha! "Sao không chịu được, Hàn Tô là thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh chúng ta đấy. Nếu ở thời xưa, thấy con bé còn phải quỳ lạy." Dì út nói. "Được rồi, em đã mấy năm không đọc sách, đừng ở chỗ này nói bậy, thời xưa làm gì có nữ thủ khoa!" Dì hai nói. "Em chỉ đang nói chuyện thôi mà? Mẹ, mẹ nhìn đi, chị con quá nghiêm túc rồi." Dì út liền làm nũng với bà nội đang ngồi bệnh cạnh. "Đúng đấy, tiểu Sắc cũng chỉ nói như vậy thôi, đừng nghiêm túc như thế." Bà nội cười nói. "Mẹ, mẹ tiếp tục thiên vị đi." Dì hai tức giận nói. Tô Bạch lột vỏ quả quýt xong thì đưa tới miệng Khương Hàn Tô, chỉ là ở đây đông người, Khương Hàn Tô làm sao dám ăn đồ Tô Bạch đưa cô ăn! Thế là, cô dùng tay cầm nó và đưa lên miệng ăn. Nhưng Tô Bạch không chịu buông tha, nếu cô ấy muốn cầm, Tô Bạch lại đưa đến tiếp. Khương Hàn Tô chu miệng, nhìn hắn với ánh mắt oán hận. Nhưng Tô Bạch chính là không muốn cô ấy dùng tay cầm, tất cả mọi người trong nhà đều đang nhìn sự mờ ám của họ, lúc Tô Bạch lại đem quả quýt đưa tới miệng cô, Khương Hàn Tô cuối cùng không dùng tay cầm mà há miệng ăn. Mọi người thấy cảnh này đều cười, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ chót, hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Mà lúc này, Tô Bạch hít một hơi sâu, cắn chặt răng, mới không phát ra tiếng. Bởi vì ngay lúc này, Khương Hàn Tô lấy tay bấm vào eo hắn. "Không cần phải làm như vậy." Tô Bạch nói nhỏ bên tai cô. "Hừ, đáng đời, trước đó không vào, bây giờ lại khiến người ta cười nhạo em." Khương Hàn Tô nhỏ giọng hừ nói. Lúc này, Lý Mai cùng Tô Tú Lệ đi vào. "Bà nội." Sau khi hai người đi vào, cùng chào bà nội Tô Bạch một tiếng. "Là Tú Lệ và Lý Mai à, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống." Bà nội cười chào hỏi. "Không cần, chúng con đứng là được rồi." Hai người đời nhỏ hơn, nào dám ngồi xuống ở đây. Trên giường đúng là còn không ít chỗ, nhưng ai dám tới đó ngồi! "Đây là Hàn Tô phải không? Thật là xinh đẹp." Lý Mai cười nói. "Không phải, nói đúng hơn là vừa xinh đẹp vừa học giỏi, tiểu Mộng nhi nhà ta, đúng là tìm được một người vợ tốt." Bà nội cười nói. Nghe người khác khen cháu dâu của mình, bà nội tự nhiên cũng cao hứng theo. "Bà nội, con có chuyện muốn đến xin Hàn Tô." Lý Mai nói. "Chuyện gì con nói đi, nếu có thể giúp được thì bà sẽ nói giúp cho." Bà nội nói. Tô Bạch lại lột quả quýt, ai nói người phụ nữ nông thôn không khôn khéo. Lý Mai rất thông minh, biết bà nội là một người sĩ diện, lại thừa dịp bà ấy đang cao hứng, liền nói ra lời nhờ giúp đỡ. Tô Bạch lột quả quýt xong thì bỏ vào trong tay Khương Hàn Tô. "Có đau không?" Khương Hàn Tô bấm xong lại thấy hối hận. "Khó trách, con gái thường thích bấm ở chỗ đó, vừa mới đau xong, bây giờ thì không đau rồi." Tô Bạch nhỏ giọng nói. "Vì anh quá đáng, không thì em không bấm đâu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Không sao đâu, anh không trách em." Tô Bạch an ủi. "Hữu Tài nhà con sang năm phải thi đại học rồi? Con nghĩ những ghi chép cấp 3 của Hàn Tô vẫn còn, con muốn mượn về cho Hữu Tài nhà con xem một chút, xem xong rồi con sẽ đem trả lại." Lý Mai nói. "Chị dâu, em xin lỗi, những ghi chép đó, sau khi kết thúc kỳ thi đại học đều bị em xé hết. Thời điểm đó Hàn Tô còn không biết, đến khi phát hiện em còn bị Hàn Tô mắng một trận nữa." Tô Bạch cười nói.