"Tô Bạch, cậu là đồ khốn."
Khương Hàn Tô đẩy Tô Bạch ra, xấu hổ đến mức không kiềm chế được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới Tô Bạch sẽ hôn mình.
"Không phải cậu nói cậu không tự tin sao? Tớ cho cậu tự tin!" Tô Bạch cười nói.
"Cái này, cậu chỉ đang giở trò lưu manh thôi." Khương Hàn Tô càng nghĩ càng giận, nhào tới đánh Tô Bạch.
Nhưng lần này Tô Bạch không có né tránh.
Nếu đã hôn rồi, Tô Bạch đúng là muốn ôm cô ấy một cái.
Bởi vì tiểu Hàn Tô của hắn thực sự quá đáng yêu.
Tô Bạch chưa bao giờ nghĩ tới, cô bé này muốn cùng mình phân chia rạch ròi là vì sợ mình vứt bỏ cô ấy, là muốn sau khi mình vứt bỏ cô ấy rồi, cô ấy sẽ trả hết toàn bộ nợ cho mình, cùng mình phủi sạch sẽ mọi thứ.
Nhưng Tô Bạch làm sao có khả năng vứt bỏ cô ấy được đây?
Vì thế, khi hiểu được nội tâm chân thực của cô ấy, Tô Bạch thật sự không cảm thấy quá nhiều áp lực.
Hắn thích cô ấy, thích ròng rã hai lần thanh xuân.
Cho nên kiếp này, hắn không thể buông cô ấy được.
Tô Bạch trực tiếp ôm thân thể mềm mại của cô ấy, tùy ý để cô ấy đánh vào lồng ngực của hắn như một con hổ nhỏ.
Chờ cô ấy đánh xong và bình tĩnh trở lại, Tô Bạch dùng tay trái ôm cô ấy, còn tay phải giúp chỉnh lại phần tóc rối của cô ấy.
Sau khi Tô Bạch một lần nữa dùng hai tay ôm lấy cô ấy, sau đó đặt trán của mình lên trán cô ấy.
"Hàn Tô, cậu đừng lo lắng tớ sẽ thích người khác, bất luận trên đời này có bao nhiêu phong cảnh đẹp, tớ sẽ không bao giờ nhìn nhiều."
"Tờ là một người rất hoài niệm những thứ hoài cổ, nếu thích cậu, đời này sẽ không bao giờ thích người khác." Tô Bạch nhẹ giọng nói.
"Cậu lo lắng tớ sẽ vứt bỏ cậu, cho nên muốn trả nợ hết toàn bộ mọi thứ với tớ, từ nay xóa bỏ." Tô Bạch mỉm cười, hắn sờ sờ mũi Khương Hàn Tô, cười nói: "Tớ không để cậu được như ý đâu, tớ muốn cậu có một cuộc sống thật hạnh phúc, muốn cho cậu thiếu nợ tớ ngày càng nhiều, đến cuối cùng cả hai ta kết hôn, từ nay xóa bỏ."
"Có phải cậu thấy biện pháp xóa bỏ của tớ tốt hơn của cậu không? Cái xóa bỏ của cậu là gây tổn thương đến cậu, mà tớ sao lại đi làm cái chuyện khiến cậu đau lòng được?" Tô Bạch cười nói.
Vứt bỏ cô ấy rồi, sợ là cô ấy sẽ như đóa hoa héo tàn sau khi trả hết nợ cho Tô Bạch.
"Cậu hôn tớ. Đó là nụ hôn đầu của tớ." Khương Hàn Tô mím mím môi, không ngừng giãy giụa.
"Sớm muộn gì cũng là của tớ, lấy sớm hay muộn đều giống nhau mà?" Tô Bạch cười nói.
"Tớ còn chưa phải là bạn gái của cậu." Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái.
"Vậy cậu đồng ý làm bạn gái của tớ sớm là được rồi?" Tô Bạch cười nói.
"Hừ, cậu muốn lừa tớ làm bạn gái của cậu, sau đó thắng cuộc cá cược đúng không? Nghĩ hay lắm, tớ sẽ không bị lừa đâu." Khương Hàn Tô kiêu ngạo hừ một tiếng.
Cô ấy vừa tức giận vừa xấu hổ, thực sự rất đáng yêu.
Tô Bạch không nhịn được đưa tay nặn nặn gò má của cô ấy, sau đó liếm liếm môi, cười đểu nói: "Ồ, sao lại có vị mặn, còn có hương vị nào đó cay cay nữa nha."
Khương Hàn Tô nghe xong vô cùng tức giận, cô tàn nhẫn đạp Tô Bạch một cước, sau đó nổi giận nói: "Khốn kiếp, cậu cưỡng hôn tớ, còn chê cười tớ đúng không?"
Sau đó cô lại đánh Tô Bạch một quyền, nói: "Ai bảo cậu dẫn tớ đi ăn mì khô, mùi vị này là do cậu cả."
Tô Bạch buông thân thể mềm mại của cô ấy ra, sau đó cầm tay cô ấy, cười nói: "Cô bé ngốc, môi của tớ vừa chạm vào môi của cậu, liền bị cậu đẩy ra rồi. Tớ còn chưa tiến vào, cũng chưa có chạm vào đầu lưỡi của cậu, làm sao tớ biết là mùi vị gì? Chỉ là đùa cậu thôi."
"Cậu còn muốn chạm đầu lưỡi của tớ?" Khương Hàn Tô nổi giận trợn tròn hai mắt.
"Không phải cậu từng xem qua vài bộ phim cẩu huyết sao? Chắc hẳn phải có vài bộ chứ? Không động vào đầu lưỡi chỉ gọi là thơm thôi, mà không gọi là hôn. Nếu nói như vậy thì cậu vẫn còn nụ hôn đầu đấy." Tô Bạch cười nói.
"Cái gì mà thơm cơ chứ, đây chính là hôn. Tớ không cần biết, lần trước cậu nói tớ thiếu cậu một nụ hôn, lần này tớ trả rồi. Sau này cậu không được hôn tớ, miệng không được, mặt cũng không được, đến đầu lưỡi gì đó, cậu đừng hòng mơ tới, tuyệt đối không được, đời này không được." Cô gái nhỏ mím môi với khuôn mặt tức giận nói.
Lần này quá là bất cẩn, mình trao cho hắn một nụ hôn.
Chuyện như thế này tuyệt đối không thể phát sinh nữa.
Bị hắn cầm tay, vô tình bị hắn ôm một lát, cái này đã là lằn ranh cuối cùng rồi.
Suy cho cùng, những thứ này bản thân mình không cách nào phản kháng.
Ừm, là hắn quá hung hăng, bản thân mình phản kháng không được, không quan hệ đến cái khác.
Tô Bạch mỉm cười, không lên tiếng, cầm tay cô ấy đi về phía trước.
"Cậu đừng nói cái gì nữa!" Khương Hàn Tô đánh hắn một cái.
"Được, tiểu Hàn Tô nhà ta nói cái gì chính là cái đó." Tô Bạch cười nói.
"Cái gì nhà ta, tớ không phải." Khương Hàn Tô bĩu môi.
"Đừng kiêu ngạo nữa, bằng không tớ thật sự không nhịn được hôn cậu một cái nữa đấy." Tô Bạch cười nói.
"Cậu mới đồng ý với tớ." Khương Hàn Tô nóng nảy nói.
"Tớ từng nói với cậu, trừ lời hứa thích cậu cả đời tớ cần phải tuân thủ, còn những cái khác, đối với tớ đều không có sự ràng buộc." Tô Bạch cười nói.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu muốn dẫn tớ đi đâu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tìm khách sạn nghỉ ngơi." Tô Bạch nói.
"Không được, ta muốn ở trường học." Khương Hàn Tô nói.
Lấy cống hiến của cô đối với nhà trường, muốn ở lại Dục Hoa một đêm là chuyện rất dễ dàng.
"Cậu mang chăn mền đi hết rồi, làm sao ngủ được?" Tô Bạch hỏi.
"Mùa hè không lạnh, mua cái chăn siêu nhẹ là được. Ngày hôm nay tớ tới phòng hiệu trưởng xin hiệu trưởng rồi. Nghỉ hè tớ làm việc gần đây, buổi tối có thể về ký túc xá ngủ, như vậy tiết kiệm được nhiều tiền thuê nhà. Ban đầu thì đây là kế hoạch rất tốt, lại bị cậu làm loạn cả lên. Quán mì dĩ nhiên là của cậu, có lẽ nhân viên thu ngân gì đó cũng là giả, vậy tớ không tới Bạch Tô nữa, ngày mai tớ đi nơi khác tìm việc mới." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu nghĩ tớ sẽ cho cậu đến nơi khác làm việc sao? Hơn nữa, người phục vụ gì đó thì sao? Tớ có thể đưa cho người đó một khoản tiền để người đó rời đi bất cứ lúc nào. Tiểu Hàn Tô, cậu không phải là loại người lo lắng cho vận mệnh của người khác!" Tô Bạch hỏi.
"Không có quan hệ gì đến chuyện này, tớ chính là không muốn tới quán mì của cậu." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói.
"Cậu lại sợ nợ ơn tớ à? Khương Hàn Tô, hai chúng ta xem như là bạn học, giữa bạn học giúp đỡ lẫn nhau là được rồi? Cậu đi Bạch Tô, lương một tháng có thể kiếm được bốn ngàn đồng, cậu không thể có được số tiền này ở những nơi khác. Hơn nữa vào lúc này, có nhiều nơi chỉ tuyển nhân viên tạm thời thôi, dù sao cũng có rất nhiều học sinh trong thành phố nghỉ hè."
"Cậu dựa vào nỗ lực của bản thân để kiếm tiền, cũng không phải là do tớ bố thí cho cậu, chưa kể lúc trước cậu nợ tớ một điều kiện, mà hiện tại tớ sẽ dùng cái điều kiện này, đó là ngày mai cậu nhất định phải đến Bạch Tô làm. Cái điều kiện này không phải rất hà khắc đúng không? Và cậu có thể làm được, cho nên, bất luận nhìn từ phương diện nào, cậu đều không có lý do từ chối tớ." Tô Bạch nói.
Tốt hơn hết là nên lừa cô ấy ký hợp đồng trước, chỉ cần cô ấy ký hợp đồng xong, như vậy cô ấy đã trở thành nhân viên của mình.
Đến lúc đó, mình sẽ dễ dàng mang cô ấy ra ngoài nhiều hơn.