Xuân hạ đổi mùa cho nhau, phía chân trời đã nổi lên ánh sáng trắng mờ ảo.
Bóng đêm lui đần, bình minh gần ló dạng, Tô Bạch buộc lại dây giày cho Khương Hàn Tô, sau đó thắt một chiếc nơ con bướm xinh đẹp.
Nhìn người con trai trước mắt ngồi xổm xuống thắt dây giày cho mình, Khương Hàn Tô mím mím môi.
Tô Bạch đứng dậy và cầm lên bữa ăn sáng đang đặt dưới đất, nói: "Tớ nói năm giờ, cậu lại đến sớm hơn, Hàn Tô, cậu lại không nghe lời tớ rồi."
"Vậy vì sao 4 giờ 50 cậu đến đây, Tô Bạch, cậu cũng không tốt nha." Khương Hàn Tô nhìn hắn nói.
Tô Bạch ngẩn người, nói: " Khương Hàn Tô, cậu dám cãi lại tớ, rất rất lâu rồi không nhìn thấy nha."
Sau khi nói xong, Tô Bạch mỉm cười cười, nói: "Tớ không tức giận, bởi vì mới vừa rồi tớ nhìn thấy cậu ở đó một mình nhảy tới nhảy lui rất đẹp, đó mới là thiếu nữ, là chuyện nên làm nhất trong độ tuổi này."
Nhảy nhót, vốn là thiên tính của con người.
Chỉ là bây giờ Tô Bạch không phải nằm trong độ tuổi này, nếu không thì hắn sẽ càng bướng bỉnh hơn hiện tại rất nhiều.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô lại đỏ một chút, bị Tô Bạch nhìn thấy cảnh này, đối với cô mà nói, có cảm giác rất mất mặt.
Bởi vì bình thường cô là một cô gái thục nữ, chỉ khi không có ai, hoặc là lúc thực sự cảm thấy tẻ nhạt, cô mới làm vài việc giết thời gian.
"Đói bụng không, tớ mua một ít đồ ăn sáng rồi, ăn xong rồi đọc sách." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch lấy chìa khoá ra, mở cửa bước vào.
Tô Bạch đem sữa đậu nành cùng bánh bao đặt trên bàn, sau đó hai người cùng nhau ăn sáng.
Sau khi ăn xong, Tô Bạch lấy khăn tay ra, chuẩn bị giúp cô ấy lau đi một ít vụn còn sót lại trên khóe miệng.
Nhưng khi Tô Bạch vừa mới đưa tay tới, liền nhìn thấy trong tay Khương Hàn Tô cũng cầm một tờ giấy duỗi tới.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Bạch nở nụ cười, mà Khương Hàn Tô thì ngượng ngùng rút tay về khi thấy Tô Bạch cười.
Tô Bạch không dễ xấu hổ như cô, hắn đưa tay tới, lau đi một ít vụn trên khóe miệng của cô, sau đó cười hỏi: "Vừa rồi cậu đưa tay ra, là đang muốn làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi đã có câu trả lời của Tô Bạch, Khương Hàn Tô nói: "Không có gì."
"Há, hình như trên miệng tớ có dính gì đó, cậu giúp tớ lau miệng đi." Tô Bạch nói xong và đưa mặt tới.
Khương Hàn Tô mím mím môi, một lần nữa cầm khăn tay đưa tới.
Sau khi lau xong phần vụn còn dính trên khóe miệng Tô Bạch, cô dọn sạch rác và đứng dậy đi tới bỏ vào trong thùng rác.
Tiết học buổi sáng là ngữ văn, đợi đến hơn năm giờ, học sinh trong phòng học mới dần dần nhiều lên, Tô Bạch cũng trở về ngồi lại vị trí của mình.
Người ngồi cùng bàn bên cạnh Tô Bạch là một người nam, đeo kính, ít nói, đúng kiểu mẫu học sinh chỉ biết học tập.
Thật ra không chỉ có cậu ấy, trong ban 1, bất luận là nam hay nữ, phần lớn đều như vậy.
Tiết thứ tư buổi sáng là toán học, giáo viên viết hai câu hỏi toán mới lên bảng đen, sau đó xoay người nhìn xuống từng học sinh phía dưới.
Giáo viên toán họ Tiền, tên là Tiền Lỗi, là một người trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nghe nói đã dạy toán ở trường trung học số 1 mấy chục năm rồi, là một trong các phó hiệu trưởng trong trường học.
Trong trường học chỉ có một người hiệu trưởng, nhưng phó hiệu trưởng có rất nhiều.
"Ai muốn giải mấy câu hỏi này?"
Tiền Lỗi vừa dứt lời, học sinh trong phòng học đồng loạt giơ tay lên.
Nhưng cũng có người không giơ tay, chẳng hạn như Tô Bạch, như Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô không giơ tay, là bởi vì cô không thích giơ tay, cô chỉ thích lặng lẽ làm câu hỏi bài tập của mình, cho dù là đi lên giải bài, hay là các hoạt động tổ chức trong khuôn viên trường, cô đều không thích.
Mà Tô Bạch không giơ tay, là bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn, sáng nay lại lên trường sớm, hơn nữa đã gần tới trưa, vừa rồi còn ngáp một cái làm mất tập trung, câu hỏi mới dạy thì thuộc dạng mới.
Tô Bạch tự hỏi, hắn chỉ mới một lần, đã không nhịn được muốn nằm ngủ trên lớp, Khương Hàn Tô làm sao có thể ngày qua ngày chịu đựng được như thế.
Ánh mắt Tiền Lỗi nhìn quét một vòng, sau đó nói: "Khương Hàn Tô, Tô Bạch."
Lúc con người đối mặt với nguy hiểm là lúc ý thức cảm nhận nguy cơ mạnh nhất.
Vừa rồi Tô Bạch cũng đã cảm thấy giáo viên sẽ gọi hắn, quả nhiên không sai.
Tất cả học sinh bên trong lớp gần như giơ tay, chỉ có hắn không giơ tay lên, kẻ nào đứng ngoài cuộc nhất định sẽ bị giáo viên gọi.
Đây không như những lớp khác, nếu bạn không biết cách làm thì giáo viên sẽ bỏ qua bạn và không hỏi đến.
Nhưng đây là ban 1, là lớp trọng điểm nhất, những học sinh trong lớp này, giáo viên chắc chắn không từ bỏ học sinh nào trong lớp.
Bởi vì năm ngoái, tất cả năm mươi học sinh ban 1 đều thi đậu vào trường đại học trọng điểm.
"Hai người các em làm hai câu hỏi này đi." Tiền Lỗi nói.
Khương Hàn Tô đứng dậy đi tới, Tô Bạch cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Sau khi lên bảng đen, Tô Bạch tập trung nhìn câu hỏi, hắn nhận ra dạng câu hỏi này, nhưng vừa nãy giáo viên giảng hắn quên đi một công thức, Tô Bạch nhìn không ra đầu mối nào.
Loại câu hỏi này không quá khó, dù sao cũng mới giảng, giáo viên bình thường sẽ không ra câu hỏi quá khó, chỉ là thiếu đi một công thức thì rất khó làm được.
Tô Bạch dự định vứt bút từ bỏ, đã không làm được, không cần thiết tiếp tục đứng ở chỗ này. Nếu làm không được, kéo dài thời gian nhiều hơn nữa, vẫn như cũ không làm được.
Chỉ là lúc này ngón tay Khương Hàn Tô nhẹ nhàng đụng tay Tô Bạch một cái, Tô Bạch quay đầu, liền nhìn thấy cô ấy nhanh chóng viết xuống một công thức.
Có lẽ giáo viên cảm thấy câu hỏi rất dễ nên nghĩ mọi người nhất định có thể giải ra được, cho nên mới cho rằng những em không giơ tay như Khương Hàn Tô, là thiếu tính tích cực và tự tin.
Tiền Lỗi dạy học sinh nhiều năm và gặp đủ loại thành phần học sinh, chỉ cần phát hiện một người, đều sẽ để họ lên giải câu hỏi và rèn luyện tính tự tin của họ.
Khương Hàn Tô là kiểu học sinh như vậy, ông ấy đã từng kêu Khương Hàn Tô lên không ít lần, Khương Hàn Tô đều giải câu hỏi rất hoàn hảo.
Chỉ là, tính cách của học sinh này rất kỳ lạ, không phải là em ấy thiếu tự tin, mà là gần như không muốn lên giải câu hỏi.
Gọi không ít lần, em ấy vẫn không thay đổi thói hư tật xấu đó.
Nhưng Tiền Lỗi vẫn như cũ không hề từ bỏ, hạt giống tốt như Khương Hàn Tô, không thích chủ động hỏi vấn đề, không thích trả lời câu hỏi là không được.
Hơn nữa, dù cho có thành tích học tập tốt, với tính cách này, sau này bước vào xã hội cũng sẽ không hoàn toàn hòa hợp với những người khác.
Cũng chính bởi vì tin tưởng cả hai có thể giải ra đáp án, cho nên Tiền Lỗi không có xoay người giám sát cả hai làm bài, mà trở thành giám thị quan sát học sinh phía dưới.
Suy cho cùng đều dựa vào bản lãnh thật sự để thi vào ban 1, Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô viết xuống công thức xong, hắn trực tiếp tính ra đáp án nhanh chóng cho câu hỏi của hắn.
Đối với những môn khoa học tự nhiên, chỉ cần có thể xem hiểu câu hỏi, áp dụng công thức vào là giải ra rất đơn giản.
Nhưng nếu như xem không hiểu câu hỏi, vậy có thể xem như nó là câu hỏi khó nhất trên thế giới này.
Bởi vì các môn khoa học xã hội, không cần biết nó như thế nào, chỉ cần nhìn vào hiểu câu hỏi là được.
Lúc này, Khương Hàn Tô cũng đã giải xong câu hỏi toán của mình.
Cả hai câu hỏi này có mức độ khó khác nhau, không thể nghi ngờ, Khương Hàn Tô lựa chọn câu hỏi có mức độ khá là khó.
Sau khi hai người đi xuống bục giảng, Tiền Lỗi gật gật đầu, nói: "Tất cả đều đúng, Tô Bạch, chữ viết của em rất đẹp. Sau này, khi tôi ra đề, các em hãy chủ động giơ tay lên trả lời."
Hai người gật gật đầu, sau đó đi trở về chỗ ngồi từng người.
Tiết toán học này đã học hơn một nửa, không qua bao lâu, tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên.
Tiền Lỗi không dạy quá giờ, sau khi tan học liền cầm sách vở rời đi.