Chương 195: Đưa tớ trở về

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:52:51

"Cứu mạng cậu?" Tô Bạch hỏi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Khi tớ còn nhỏ, lúc tớ giúp mẹ tớ làm việc đồng áng thì tớ bị té xỉu. Khi đó, trong nhà của tớ thậm chí còn chưa có nổi một chiếc xe đạp, là dì Tô đi xe ngang qua nhìn thấy và chở tớ lên bệnh viện trung tâm điều trị ở trên trấn. Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ nói nếu chậm hơn chút nữa là xảy ra chuyện rồi." Đây là lần đầu tiên Tô Bạch nghe câu chuyện này, hắn hỏi: "Là bởi vì hạ đường huyết mới té xỉu?" "Ừm." Khương Hàn Tô đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại sợ Tô Bạch lo lắng, thế là le lưỡi một cái, cười nói: "Không cần lo lắng, bệnh hạ đường huyết của tớ chỉ nghiêm trọng khi còn nhỏ, đến khi lớn lên thì nó không còn nghiêm trọng nữa rồi. Trước kia nhờ cậu giúp đỡ, bây giờ rất ít khi tái phát." Không trách được, với tính cách của Khương Hàn Tô, thời điểm thi bổ sung thêm môn thể dục, cô ấy vẫn khăng khăng tiếp tục, lúc đó Tô Bạch còn vì chuyện này mà lo lắng rất lâu, chỉ sợ cô ấy cố chấp. Hóa ra là khi còn bé từng trải qua chuyện này, mới làm cho cô ấy trong kỳ thi bổ sung thêm môn thể dục không có tiếp tục cố chấp. "Cậu khổ quá rồi." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt nhỏ của cô ấy. "Dì út cứu cậu một lần, tớ đã cứu cậu một lần, tiểu Hàn Tô, cả đời này của cậu, nhất định phải vào cửa nhà tớ rồi." Tô Bạch bỗng nhiên cười nói. Hơn nữa, với sự xuất hiện của hắn ở kiếp này đã làm cho cô ấy không có nhảy lầu, cho nên xem như là cứu cô ấy hai lần. "Có tầng thân phận này, khiến mẹ cậu đồng ý chuyện của hai chúng ta, tớ lại có nhiều thêm vài phần tự tin. Nói cho cùng, đối với mẹ cậu mà nói, tớ cũng coi như là ân nhân." Tô Bạch cười nói. Nếu không lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng được, muốn để Lâm Trân đồng ý chuyện của bọn họ trước khi thi xong đại học, nhất định phải làm vậy thôi. Thời gian ba năm, Tô Bạch không thể chờ lâu như vậy. Lâm Trân là cửa ải khó cuối cùng ngăn cách bọn họ cùng nhau, cửa này Tô Bạch phải xông qua. Sau khi sống lại, cùng Khương Hàn Tô lén lén lút lút yêu đương, đây không phải là cách làm việc của Tô Bạch. "Dì Tô đã cứu tớ, từ lúc nào cậu cứu tớ?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Muốn biết?" Tô Bạch nháy mắt một cái, cười nói: "Muốn biết thì cho tớ hôn một cái đi." "Không cho." Khương Hàn Tô mím mím môi. Tô Bạch mỉm cười, hắn nhìn đồng hồ và kéo cô ấy đứng lên, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, khí trời bên ngoài lạnh hơn rồi, tớ nhanh nhanh đưa cậu về nhà thôi." Bây giờ đã là chín giờ, giờ này cô ấy còn chưa trở về có thể khiến cho mẹ Lâm Trân lo lắng. Đến lúc đó, nếu như bà ấy tìm đến, trên đường nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau ngồi ở đây, vậy thì thật khó giải thích được. Tô Bạch dẫn cô ấy trở về là chuyện bình thường, coi như là bị mẹ Lâm Trân nhìn thấy cũng không sao. Bởi vì đi đường vào ban đêm rất khó đi, đưa cô ấy trở về là chuyện nên làm. "Nhớ kỹ, sau này chuyện của mẹ cậu giao cho tớ. Ở trước mặt mẹ cậu, cậu trở thành một cô con gái ngoan ngoãn là được rồi. Mẹ cậu nói cái gì cậu liền nghe theo cái đó, chỉ cần cậu và mẹ cậu không xảy ra mâu thuẫn, mẹ cậu sẽ không uy hiếp được cậu, chỉ cần mẹ cậu uy hiếp không được cậu, tự nhiên uy hiếp không được tớ. Lão yêu bà này, một mình tớ sẽ đi đấu pháp với bà ấy." Tô Bạch dặn dò. "Cái gì là lão yêu bà, không cho phép cậu nói bậy." Khương Hàn Tô bất mãn nói. "Đúng, tớ nói sai rồi, mẹ tớ mới đúng." Tô Bạch cười nói. "Cậu không giận tớ thật sao?" Khương Hàn Tô dừng bước, tội nghiệp nhìn hắn. Tô Bạch nâng khuôn mặt của cô ấy lên, cười nói: "Đừng hỏi nữa, tớ nói rồi, cả hai chúng ta trong chuyện này đều có lỗi. Cậu có lỗi là vi không giải thích nguyên nhân chia tay cho tớ biết, có lỗi là vì không tin tớ có thể giải quyết chuyện của mẹ cậu, mà tớ có lỗi là vì lòng tự tôn của tớ quá cao, chỉ lo cho bản thân, mà quên mất cảm nhận của cậu." "Không có, cậu không có lỗi, là do tớ tự chuộc lấy." Khương Hàn Tô lắc đầu nói. "Được rồi, chuyện đã qua, sau này gặp phải chuyện tương tự thì phải giải thích cho tớ ngay, có biết chưa?." Tô Bạch nói. "Ừ, sau này tớ đều giải thích với cậu." Khương Hàn Tô chắc chắn nói. Một lần nữa đi trở về trên con đường nhỏ, Tô Bạch đưa tay ra, sau đó Khương Hàn Tô đem tay của mình đưa tới trên tay của hắn. Đôi tay lạnh lẽo, nhưng lúc này trái tim của Khương Hàn Tô cảm thấy rất ấm áp. Những gánh nặng mấy tháng qua trong lòng cô, phảng phất vào đúng lúc này hoàn toàn biến mất. Thực tế, mấy tháng này Khương Hàn Tô đều rất sợ, sợ Tô Bạch không thích cô nữa, cũng sợ Tô Bạch thích người khác. Lúc trước chia tay, cô có suy nghĩ muốn cho hắn thích người khác, nhưng suy nghĩ này không biết ném đi nơi nào từ sớm rồi. Bàn tay của Khương Hàn Tô hơi chút lạnh lẽo, Tô Bạch cũng xúc động thật lâu. Trên đời này, chuyện tình cảm là thứ khiến cho con người ta khó mà nắm bắt nhất. Ai có thể nghĩ tới, mấy ngày trước, Tô Bạch còn cảm thấy duyên phận của hai người chấm dứt tại đây, lúc này không chỉ cùng cô ấy trở nên thân thiết như lúc ban đầu, mà còn được nắm lấy tay cô ấy. "Chừng nào cậu trở về?" Khương Hàn Tô hỏi. "Chắc là ngày 27, nếu không phải là ngày 27 thì chính là ngày 26. Ba mẹ tớ ngày 26 từ Thâm Thành trở về, ngày 27 về đến nhà." Tô Bạch nói. Mặc kệ mọi chuyện thế nào, ngày 27 Tô Bạch đều phải đi về, cũng không phải là hắn muốn đi về, mà là sau khi cha của Tô Bạch trở về ngày hôm đó, bà nội Tô Bạch nhất định phải về nhà. Nếu như con trai chưa có về nhà thì người già trong nhà đúng là có thể ở lại nhà con gái mấy ngày, nhưng nếu như con trai ở nhà mà còn ở lại nhà con gái, lúc này rất dễ bị nhiều người dèm pha, sẽ bị người nói là do con trai tiếp đãi không tốt nên mới đi ở nhà con gái. Cũng chính bởi vì sợ người ta nói lời dèm pha, mọi người ở nơi đây chỉ cần người già trong nhà có con trai, đều rất ít khi ở nhà con gái, bình thường đều là con gái di sang thăm người già. "Vậy là còn vài ngày nữa." Khương Hàn Tô vừa nghe Tô Bạch nói đến ngày 26 hoặc ngày 27 mới đi, lập tức trở nên vui vẻ. Khương Hàn Tô ban đầu cho rằng Tô Bạch đến nhà Tô Sắc là để thăm người thân và ở lại một ngày là đi. Nắm bàn tay Khương Hàn Tô đi về phía trước, mượn ánh đèn điện thoại di động, Tô Bạch nhìn xung quanh, đột nhiên cả người tê rần. Vừa rồi còn đang nghĩ đến chuyện tình cảm giữa mình và Khương Hàn Tô, cho nên không có nhìn hoàn cảnh xung quanh. Vừa nhìn liền biết, hai bên con đường nhỏ dĩ nhiên có không ít mộ bia. Trong thôn có mộ bia, trên mộ bia có khắc tên họ nghĩa địa rất ít. Bình thường đều là người già mất đi sẽ hoả táng và đắp lên một ít đất là được rồi. Trong nghĩa địa có mộ bia và có khắc tên họ như thế này, những người chết gần như đều là những người trẻ ruổi. Cũng có thể nói, những người này, đều là những người chết không bình thường. "Chỗ này tại sao có nhiều mộ bia như vậy?" Tô Bạch hỏi. "Mấy năm trước, nhà Cương Tử trong thôn đã xảy ra một trận hỏa hoạn, cả nhà Cương Tử bọn họ đều bị lửa lớn thiêu chết cả." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch nghe vậy, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, hắn kéo Khương Hàn Tô, nhanh chóng đi xuyên qua mảnh nghĩa địa này. "Đến rồi, phía trước chính là nhà tớ." Khương Hàn Tô nói. "Cậu muốn đi vào uống chén nước không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Hàn Tô, cậu có thể giúp tớ một việc được không?" Tô Bạch hỏi. "Việc gì?" Khương Hàn Tô hỏi. "Từ xa tới là khách, cậu giúp tớ đưa tớ trở về đi." Tô Bạch rất nghiêm túc nói.